Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 476 - Q2 - Chương 256: Nhị Tam Tử Hí Vu Quân Tiền

Q2 - Chương 256: Nhị tam tử hí vu quân tiền Q2 - Chương 256: Nhị tam tử hí vu quân tiền

Dù là Khúc Giang nước sâu xanh biếc, cây mọc um tùm tới mùa đông chỉ còn lại một vẻ đìu hiu sầu thảm.

Tuyết rơi liền bốn ngày mới dừng hôm qua, hôm nay trời chiều lòng người, mặt trời lên làm dưới đất lấp lánh ánh băng tuyết, cái lạnh càng thêm tê tái.

Tới lúc này hiện trường duyệt binh vốn cực kỳ trang nghiêm biến mất, bản thân Lý Trị cũng ôm hai con hồ ly tinh, cùng các lão tướng nói cười.

Bàn tiệc lớn trên đài cao cũng bày xong, hoàng đế và các tướng quân vào bàn tiệc, được các mỹ nhân làm bạn, chuẩn bị xem nhị tam tử hí vu quân tiền.

Đây là câu nói cũ, vào thời Xuân Thu khi tác chiến, người ta chiến đấu vô cùng chú trọng lễ nghi, trước khi đại chiến, trước tiên phái hai mãnh tướng ra đấu với nhau, quân vương hai bên xem.

Nên gọi là nhị tam tử hí vu quân tiền.

Thời đó chiến đấu, nếu một bên thua, mãnh tướng đuổi kịp quân vương đối phương, sẽ hành lễ hỏi, đã có thể bắt sống chưa?

Quân vương nói chưa được, mãnh tướng phải đợi nguyên tại chỗ, đợi quân vương chạy xa mới đuổi. Khi đuổi kịp lại hỏi lần nữa, nếu quân vương nói chưa được lại phải đợi.

Nếu tới lần thứ ba đuổi kịp mà quân vương vẫn chưa cho bắt, mãnh tướng có thể bất chấp thân phận chênh lệch mà đối xử thô bạo với quân vương rồi.

Có điều tới lần thứ ba, thường quân vương có khí tiết thì tự sát, không có khí tiết sẽ đầu hàng, đợi chiến tranh kết thúc người trong nước sẽ dùng thành trì, lụa là, lương thực chuộc mình về.

Trong quá trình bị bắt, quân vương được đối xử như thượng khách.

Bây giờ nghe nhị tam tử hí vu quân tiền sẽ thấy nực cười, nhưng thời Xuân Thú chấp hành rất nghiêm ngặt. Nếu mãnh tướng kia đuổi quá gấp khiến quân vương bên kia ngã xe bị thương, quân vương của hắn sẽ chặt đầu hắn.

Đó là lễ!

Hoạn quan rướn cổ hô lớn với toàn quân:" Quân vương có lệnh, nhị tam tử hí vu quân tiền."

Lời vừa dứt liền có một người đen xì xì cưỡi con ngựa đen nốt, nôn nóng từ đội ngũ kiêu vệ xông ra, giơ cao mã sóc hò hét:" Ai dám chiến với mỗ?"

Vân Sơ hỏi:" Thằng ngốc đó là ai?"

Bùi Hành Kiệm nhìn một lúc đáp:" Quách Đãi Chiến, thứ tử của Quách Hiếu Khác, cũng coi là văn võ song toàn, vừa là giáo úy còn thi vào được Hoằng Văn Quán. Chỉ là quá nóng vội rồi, hắn xông ra đầu tiên là mong bệ hạ ghi nhớ mình, nhưng nếu kết quả không tốt thì ấn tượng sẽ cực xấu, đời này coi như xong."

Khi Vân Sơ và Bùi Hành Kiệm ngồi trên lò gạch ấm áp uống canh nóng thì thầm to nhỏ thì trong số thân vệ của hoàng đế một người xông ra.

"Mỗ gia đấu với ngươi." Tiết Nhân Quý đã thay con ngựa khác, con này màu trắng, cao hơn không kém con chết trước đó:

Chỉ là hắn ứng chiến mà mắt nhìn về phía Vân Sơ với Bùi Hành Kiệm thách thức.

Vân Sơ đặt chén canh xuống:" Lão tử không ứng chiến, ngươi nhìn toét mắt cũng chẳng ích gì."

Bùi Hành Kiệm cười ha hả:" Chủ tướng không muốn ứng chiến thì phái phó tướng ra cũng được, phó tướng của ngươi là ai?"

Vân Sơ chỉ Trương Giáp đang đứng trên lò gạch khác:" Chính là Trương Giáp."

Nhìn tên chẳng cao lớn chẳng uy vũ đó, Bùi Hành Kiệm phát ra tiếng cười lớn, vỗ vỗ vai Vân Sơ quay về đội ngũ, hắn biết tên đó xuất thân người bất lương, bản lĩnh tầm thường. Lúc này phó tướng của hắn đã chỉnh đốn xong quân trận, trường thương như rừng, mặt mày nghiêm nghị, so với Trương Giáp thì khác biệt quá lớn.

Cuộc chiến dưới đài cao đã bắt đầu hoặc có thể nói là kết thúc rồi, Tiết Nhân Quý dùng một thanh lang nha bổng cực lớn, đập một phát đã khiến mã sóc của Quách Đãi Chiếu bay đi năm sáu trượng rồi. Khi hai thớt ngựa lướt qua nhau, hắn tóm lấy bờm ngựa đối phương, mượn sức ngựa và thể trọng của mình, kéo ngã ngựa của Quách Đãi Chiếu. Sau đó nhảy xuống ngựa, tóm lấy Quách Đãi Chiếu dưới chiến mã.

Tiết Nhân Quý giơ cao Quách Đãi Chiếu mặc hắn quẫy đạp la hét, ném vào con ngựa bị thương, tuy Quách Đãi Chiếu không chết, nhưng ném nát luôn hùng tâm tráng chí của hắn.

Tiết Nhân Quý thể hiện ra sự cường đại vô song, bạo lực cùng kỹ xảo chiến đấu thực dụng, dù là chư vị lão tướng trên đài cao cũng khen không ngớt miệng.

Hắn là hộ vệ của Lý Trị nên khi hắn với cách áp đảo như vậy, Lý Trị cười vô cùng sảng khoái:" Các vị ái khanh, thấy viên chiến tướng này của trẫm thế nào?"

Trình Giảo Kim cười:" Đã hơn thần tuổi tráng niên rồi ạ."

Lý Trị càng thêm đắc ý:" Không biết trong quần còn anh hùng hảo hán nào khiến mắt trẫm sáng lên không?"

Đội ngũ của Bùi Hành Kiệm đã hòa vào trong quân trận, có điều hắn chẳng đề ý tới Tiết Nhân Quý đang hò hét, mà tới thẳng chỗ Quách Đãi Chiếu nằm trên bụng chiến mã không còn tí ý chí nào, thái độ ân cần:" Đứng lên đi, đánh không lại thì thôi, có gì to tát đâu, tiếp tục nằm đây mất mặt lắm."

Nói rồi kéo Quách Đãi Chiếu lên, dùng mã sóc khều mũ trụ bị đánh bay, trả lại cho hắn.

Làm xong việc Bùi Hành Kiệm chẳng tranh đấu với Tiết Nhân Quý đứng dưới sân, đưa quách Đãi Chiếu về quân trận của mình, dọc đường cười đùa, tựa hồ căn bản không để ý tới biểu hiện thảm hại của hắn.

Vân Sơ từ xa nhìn thấy màn này chửi thầm, thấy thứ chó má vớ bở.

Có lẽ đây mới chính là một Bùi Hành Kiệm được sử gia không tiếc lời tán dương.

Tiết Nhân Quý vẫn ở dưới sân thách thức, không ai ứng chiến.

Vân Sơ vẫn cầm bát canh nóng thong thả uống, hôm nay phải chiến đấu rất lâu, cho nên không tiện ăn no, uống canh đợi lát nữa chiến đấu cũng sẽ hóa thành mồ hôi.

Mãi không thấy ai ứng chiến, Lý Trị nhíu mày, Lý Tích ở bên nói với hoàng đế:" Bệ hạ đừng sốt ruột, chuyện hay mới bắt đầu thôi, không phải tướng lĩnh của bệ hạ sợ, bọn họ đang đánh giá tình thế. Đồng thời cũng đợi cho sĩ khí của Tiết Nhân Quý suy giảm, chờ đợi làm hắn bực bội mới ra."

"Tuy nói là đấu tướng, kỳ thực cũng là hai quân giao chiến, không ai bị Tiết Nhân Quý khích mà nóng đầu, thần mừng lắm."

Lý Trị ồ một tiếng, nhìn các quân dưới đài, đội ngũ chỉnh tề, các tướng quân đều lạnh lùng đứng im một chỗ, càng tin lời ông ta thêm vài phần.

Đợi thêm một lúc, một viên chiến tướng thong thả cưỡi ngựa từ quân trận vũ vệ đi ra. Sau lưng cắm tám thanh đoản mẫu, túi da bên mông chiến mã cắm chi chít đoản mâu. Trong tay hắn càng cầm một cây trường mâu dài quá mức.

Đông Bình quận công Trình Danh Chấn cười khà khà đứng ra thi lễ:" Khởi tấu bệ hạ, đó là khuyển tử Trình Vụ Đĩnh, trung lang tướng lĩnh quân."

Lý Trị chỉ số đoản mâu cắm như nhím trên người Trình Vụ Đĩnh:" Nói vậy lệnh lang sở trường ném mâu."

Trình Danh Chấn không giấu được tự hào:" Miễn cưỡng coi là một bản lĩnh, tuy đơn giản, nhưng lên chiến trường rất hữu dụng, làm bệ hạ chê cười rồi."

Lý Trị nâng chén với ông ta:" Trẫm thường nghe hổ phụ không có khuyển tử, ái khanh, cạn."

Được hoàng đế mới rượu, Trình Dân Chấn thống khoái uống cạn về chỗ, nghe Lương Kiến Phương ở bên nói nhỏ:" Ra hơi sớm rồi."

Trình Dân Chấn cười khà khà không đáp, xem ra rất tự tin vào nhi tử của mình.

(*) Mình còn nhớ chuyện nữa về thời Xuân Thu, một bên dàn trận bên sông, quân bên kia lóp ngóp bơi sang, bên này còn hỏi bên kia đã xếp đội hình xong chưa, bên qua sông chưa xếp xong, thế là bên này đợi. Mãi khi đội hình xong xuôi, nghỉ ngơi đầy đủ, hai bên mới lao vào húc nhau.

Bây giờ thật khó lý giải được.

Bình Luận (0)
Comment