Dưới đài cao, Tiết Nhân Quý cưỡi ngựa đứng sừng sững, Trình Vụ Đính thúc ngựa chạy vòng quanh.
Biết rõ Trình Vụ Đĩnh đang thúc đẩy chiến mã tới tốc độ cao, mượn đà ném đoản mâu ra, khiến uy lực đoản mâu tăng mạnh. Tiết Nhân Quý chẳng hề ngăn cản, ngạo nghễ đứng im đó chờ đợi.
Quả nhiên khi chiến mã của Trình Vụ Đĩnh tăng tốc tới cao nhất, trường mâu dài hơn hai trượng của Trình Vụ Đĩnh được hắn kẹp dưới nách, cầm xiên xiên, lao thẳng vào Tiết Nhân Quý.
Nhìn ở phía chính diện rất khó phán đoán thứ này rốt cuộc dài bao nhiêu, thường chỉ nhìn thấy đầu mâu lóe hàn quang, đôi lúc cho rằng khoảng cách còn xa, mũi mâu đã tới ngay trước mắt.
Tiết Nhân Quý không mắc sai lầm đó, chiếc lang nha bổng cực lớn nghênh đón hàn quang đâm vào ngực mình.
Đầu lang nha bổng chạm đúng vào mũi mâu, vũ khí vừa tiếp xúc, Tiết Nhân Quý thất kinh, lực mâu cực nhỏ, vừa chạm vào một cái là rụt về. Cùng lúc này ánh sáng lóe lên từ phía trái, Tiết Nhân Quý cúi rạp ngay xuống, hàn quang mang theo tiếng rít xé gió xượt qua vai hắn va chạm vào đầu thú phát ra tiếng kin kít rợn người.
Trường mâu chỉ là kế dụ địch, sát chiêu là ở đoản mâu tay trái.
Bốn xung quanh ồ lên tán thưởng.
Tiết Nhân Quý hét to, tay trái ném dây cương đi, một thanh đoản đao xuất hiện trong tay, dùng toàn lực chém tới. Chỉ nghe keng một tiếng, đoản mâu của Trịnh Vụ Đĩnh khựng lại, hai con chiến mã lướt qua nhau.
Sau lưng có tiếng gió đánh tới, Tiết Nhân Quý không nhìn đã vung lang nha bổng ra sau, đánh gãy thanh đoản mâu khác tập kích.
Một màn vừa rồi tuy ngắn ngủi nhưng làm Lý Trị xem mà khiếp đảm, không ngờ chỉ một nghi thức biến thành cuộc chiến sinh tử.
Chỉ cần một trong hai người võ nghệ kém chút thôi là mất mạng tại chỗ.
Còn đám lão tướng xem say sưa, Trình Danh Chấn chỉ thoáng tiếc nuối chứ không có vẻ gì là kinh sợ.
"Bệ hạ, Tiết Nhân Quý thể trọng lớn, sức lực vô song, nhưng không đủ nhanh. Cho nên hắn dùng lang nha bổng, lấy lực phá khéo. Bây giờ gặp phải Trình Vụ Đĩnh, loại tướng quân sở trường đánh xa, lang nha bổng của hắn không thích hợp nữa rồi."
Có Lý Tích bên cạnh giảng giải, Lý Trí liền chìm đắm trong cuộc tranh đấu đặc sắc.
Tuy chưa có công tích gì đáng kể, nhưng tiếng tăm về sự vũ dũng của Tiết Nhân Quý vang khắp toàn quân, không ngờ hôm nay có người khiến hắn chật vật như thế, quân tốt xung quanh hào hứng hẳn, tiếng hò reo lớn dần.
Trình Vụ Đĩnh vẫn là người chủ động tấn công, nhưng Tiết Nhân Quý không dám khinh địch nữa, không cho hắn đẩy tốc độ lên cao, thúc chiến mã tới nghênh chiến.
Lần này Trình Vụ Đĩnh cất mâu đi, dùng cả hay tay ném đoản mâu, đoản mâu sau lưng được hắn ném ra vun vút, tốc độ cực nhanh. Đoản mâu thứ nhất vừa tới trước mặt Tiết Nhân Quý, cái thứ hai thứ ba đã gần trong gang tấc.
Tiết Nhân Quý gầm nhẹ, vung lang nha bổng ra trước mặt, chắn đoản mâu. Trường mâu của Trình Vụ Đĩnh không biết từ đâu ra lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.
Không biết một mâu này là hư hay thực, Tiết Nhân Quý phải dùng sức gạt trường mâu, không ngờ lại có hai ánh hàn quang nữa tập kích chính giữa ngực.
Vậy mà Tiết Nhân Quý không né, khi tất cả mọi người nghĩ hắn định nhận hai mâu này để đổi cơ hội tấn công, thầm hô không xong đứng bật dậy. Ai biết Trình Vụ Đĩnh đều hiểu mâu hắn ném ra có kỹ xảo, nhìn như thẳng, kỳ thực là xoáy mạnh, có thể đâm xuyên giáp.
Đúng lúc này Tiết Nhân Quý tay không bắt một thanh mâu, cực nhanh gạt bay thanh mâu khác, tay phải dùng thế lôi đinh vạn quân đập lang nha bổng xuống.
Trình Vụ Đĩnh không thể né, hét to giơ trường mâu nghênh đón. Rắc một tiếng, không chịu nổi sức lực quá lớn của lang nha bổng, trường mâu gãy lìa. Lang nha bổng nặng nề, thế tới không giảm, Trình Vụ Đĩnh chỉ kịp nghiêng người, lang nha bổng xé toạc đầu thú ở vai.
Chiến mã lướt qua nhau, tay trái Trình Vụ Đĩnh buông thõng, không giơ lên được nữa. Tiết Nhân Quý trên mặt cũng có một vệt máu, đó là do đoản mâu bị gạt bay để lại, cho thấy tính thế khi đó rất ngoặt ngoèo, thắng bại chỉ chênh lệch chút xíu.
Tiết Nhân Quý một tay giơ lang nha bổng chĩa vào Trình Vụ Đĩnh:" Ngươi không phải đối thủ của ta."
Trình Vụ Đĩnh cắn răng thử nhấc tay lên lần nữa mà không được, đang định nhận thua thì trong quân trận Tả truân vệ có người quát:" Người ta đã nương tay, còn không biết xấu hổ ở đó làm gì?"
Nghe thế Trình Vụ Đĩnh mặt biến sắc, hắn có thể chịu thua chứ không chịu nhục, tay phải rút thêm một thanh đoản mâu ra:" Không cần ngươi nương tay, mất tay trái đã là gì, lão tử còn tay phải, còn hai chân, còn cái mồm này. Dù tất cả những thứ đó không còn, lão tử cũng có thể dùng buồi đâm chết ngươi!"
Tiết Nhân Quý không để ý tới Trịnh Vụ Đĩnh nổi cơn điên, giận dữ rống về phía tả truân vệ:" Thứ tiểu nhân vô sỉ khích bác nào đó, dám ra đây chiến với mỗ."
Từ quân trận Tả truân vệ một thớt chiến mã thong thả đi ra, người trên ngựa giọng vô cùng chướng tai:" Giết được Trình phế vật đi rồi hẵng đấu với ta."
Lý Trị không vui:" Kẻ này là ai, sao buông lời độc ác như thế?"
Lý Tích lại cười rất vui vẻ:" Bệ hạ, đó là bì tướng Vương Hiếu Kiệt, cũng là một người trẻ tuổi khá lắm. Bệ hạ nói hắn độc ác, lão thần thấy những lời này rất tuyệt."
Lý Trị không ngốc, thoáng nhíu mày là hiểu ra kế của Vương Hiếu Kiệt, tuy nói dùng binh có thể bất chấp thủ đoạn, có điều hắn vẫn khó chịu:" Đây chỉ là một cuộc diễn luyện thôi."
Trình Giảo Kim ngồi phía bên kia nghiêng người sang:" Với bệ hạ chỉ là diễn luyện, nhưng với họ mà nói còn quan trọng hơn cả biểu hiện trên chiến trường, sao có thể không dốc hết bản lĩnh?"
Lý Trị gật gù, không đem cảm xúc vào cuộc tranh đấu phía dưới nữa, chuyển sang bàng quan đánh giá.
Phía dưới đài, Trịnh Vụ Đĩnh bị Vương Hiếu Kiệt khích tới hai mắt đỏ ngầu rồi, tuy chỉ còn một tay, bản lĩnh ném mâu sở trường không giảm. Mâu ném ra như chớp, mười hai đoản mâu bên hông ngựa bị hắn ném hết trong chớp mắt, trên dưới đều có phủ kín lấy Tiết Nhân Quý, khiến người xem ồ lên tán thưởng.
Chỉ tiếc bản lĩnh của hắn phải phối hợp cả trường mâu lẫn đoản mâu mới có thể biến hóa xuất quỷ nhập thần, chỉ dựa vào ném mâu tuy lợi hại nhưng quá đơn giản. Tiết Nhân Quý bình tĩnh dùng lang nha bổng gạt hết đi.
Trình Vụ Đĩnh đã thay một thay trường mâu mới, vẫn tay phải kẹp mâu, thúc chiến mã hết tốc độ, trong đầu hắn lúc này không có suy nghĩ thắng bại, chỉ muốn dồn hết sức đâm ra một mâu.
Vân Sơ liếm mép, không ngờ Trường An còn nhiều nhân vật đặc sắc như thế, vậy mà trước giờ không chú ý, thật là uổng.
Thấy Trình Vụ Đĩnh đẩy tốc độ chiến mã lên cao nhất, khí thế một đi không về, Vân Sơ nghĩ sẽ có một vụ va chạm thảm khốc. Không ngờ cách Tiết Nhân Quỹ mười bước, hắn đột nhiên ném trường mâu ra. Vân Sơ không nhịn được kêu lên:" Hay!"
Trường mâu quá dài, lực quá mạnh, khiến cho thanh mâu không ngờ lay động như con rắn độc bay giữa không trung, tướng lĩnh trên đài cao cũng đứng cả dậy.