Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 478 - Q2 - Chương 258: Thông Minh Bị Thông Minh Hại.

Q2 - Chương 258: Thông minh bị thông minh hại. Q2 - Chương 258: Thông minh bị thông minh hại.

Quỹ đạo trường mâu vô cùng đáng sợ khó lượng, khoảng cách lại gần, đáng tiếc, lang nha bổng của Tiết Nhân Quý quá lớn quá chắc, tên càng mạnh tới biến thái.

Một tiếng động ê răng phát ra, trường mâu chạm vào lang nha bổng bật ra, rơi xuống đất rồi vẫn rung mấy cái như không cam tâm.

Giống Quách Đãi Chiến, Trình Vụ Đĩnh không còn vũ khí bị Tiết Nhân Quý tóm gọn giơ lên, chỉ là hắn không quẫy đạp mà buông thõng người, trông có vài phần bi tráng.

Tiết Nhân Quý ném hắn về phía Vương Hiếu Kiệt.

Vương Hiếu Kiệt rất cao, nhưng lại gày, thấy Tiết Nhân Quý lấy Trình Vụ Đĩnh làm vũ khí ném minh, lao vọt ra khỏi ngựa, đỡ lấy Trình Vụ Đĩnh trên không, xoay mấy vòng hóa giải lực, nhẹ nhàng đáp đất. Hắn cẩn thận đặt Trình Vụ Đĩnh xuống đất, nói chuyện rất khách khí:" Trình huynh nghỉ chút đi, lát nữa nếu huynh đệ thảm quá thì cứ cười to, chớ nể mặt nhé."

Trịnh Vụ Đĩnh cười yếu ớt:" Nhất định rồi, ngươi cẩn thận. Kẻ này khỏe tới mức có thể dùng thô chống khéo, tránh chọi cứng với hắn."

"Không may rồi, tiểu đệ đây chỉ có chút sức lực, không biết thế nào, tóm lại là người sau hưởng lợi."

"Không được để cung vệ thắng."

"Khà khà, tiểu đệ cũng nghĩ thế đấy."

Nói xong Vương Hiếu Kiệt đi về phía chiến mã, rút ra một thanh thiết bổng trông rất nặng nề, sau đó vỗ ngựa đuổi đi bộ vào chiến trường, khí thế một đi không trở lại.

Tiết Nhân Kiệt không coi Vương Hiếu Kiệt ra gì, ánh mắt nhìn Bùi Hành Kiệm cách đó không xa, ánh mắt có vẻ bi thương.

Bùi Hành Kiệm mỉm cười gật đầu, rất nhàn nhã, xem ra đã quyết đợi Tiết Nhân Quý mệt chết rồi mới ra tay.

Nhìn phía bên kia, Vân Sơ hung hăng hiếu chiến cũng chẳng vội.

Lúc này y như con sói cô độc tuần tra mục trường, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trên lò gạch ấm áp, Tiết Nhân Quý không biết rằng, y đang áp chế trái tim rực lửa chiến ý của mình.

Vương Hiểu Kiệt tới bên Tiết Nhân Quý, nói cười tự nhiên:" Đừng nhìn nữa, bọn họ đều đợi ngươi đuối sức đấy. Ngươi trước tiên nghĩ cách đánh bại ta đi, tốt nhất là đánh ta thảm chút, vừa rồi mồm ta quá thối, đắc tội với rất nhiều người rồi, phải thua thảm chút người ta mới thương tình không gây rắc rối."

Tiết Nhân Quý nhảy xuống ngựa, kéo lang nha bổng tới đối diện với Vương Hiếu Kiệt, từ trên nhìn xuống:" Ngươi định tiêu hao sức lực của ta thế nào đây?"

Vương Hiếu Kiệt cao như cây sào, đối diện với Tiết Nhân Quý vẫn thấp hơn nửa cái đầu, hắn đưa cánh tay trông rất gầy nhưng đen tựa sắt ra:" Trong số tướng lĩnh, ta và ngươi giống nhau nhất, đều từ tiểu binh đi lên. Đã là tiểu binh, đều phải vung chùy đập cột gỗ, đúng không?"

"Hử, ngươi định dùng cách đập cột gỗ phân cao thấp à?"

"Đúng! Có điều người làm cột gỗ, người làm chùy thôi."

"Ai làm cột trước đây?" Tiết Nhân Quý bước tới gần hơn:

"Tất nhiên là đoán." Vương Hiếu Kiệt ném đồng tiền cho Tiết Nhân Quý:

Tiết Nhân Quý cầm đồng tiền, đột nhiên gọi Bùi Hành Kiệm:" Bùi huynh giúp ta tung đồng tiền nhé?"

Bùi Hành Kiệm thản nhiên lắc đầu:" Đó là chuyện của các ngươi, ta không tham dự:” Xin mời tự nhiên.”

Tiết Nhân Quý lại nhìn Vân Sơ đứng ở lò gạch, hô to:" Vân huynh có xuống không?"

Vân Sơ lạnh lùng lắc đầu mượn luôn câu vừa rồi của Bùi Hành Kiệm:" Đó là chuyện của các ngươi, ta không tham dự."

Tiết Nhân Quý ngửa mặt lên trời rống phẫn hận:" Các ngươi đều muốn đánh bại một Tiết Nhân Quý kiệt sức à? Các ngươi có còn là võ giả không? Có biết hổ thẹn nữa không?"

Bùi Hành Kiệm không hề tức giận, vẫn cười: " Không thể thắng được thì giữ; có thể thắng được thì đánh. Đợi tới khi ta đánh, ngươi sẽ thấy một đòn sấm sét là thế nào."

Vân Sơ thì lãnh đạm nói:" Ta chưa bao giờ thương hại kẻ tự chuốc lấy diệt vong."

Tiết Nhân Quý bị thái độ vô sỉ của hai kẻ đó làm phẫn nộ, quay sang Vương Hiếu Kiệt quát:" Tới đi, ta làm cột gỗ."

Vương Hiếu Kiệt thiện chí nói:" Ta thấy ngươi trúng kế hai tên đó rồi."

Tiết Nhân Quý kiêu hãnh nói lớn với bốn xung quanh:" Ngươi đối diện võ một võ giả, gặp mạnh càng mạnh, hay xem hôm nay ta ném hết các ngươi xuống đất thế nào."

Câu nói này tuy nhắm vào tất cả các quân ở đây nhưng lại hợp ý bọn họ, đám quân sĩ hô vang:” Chiến! Chiến! Chiến!”

Không khí đốt nóng, Vương Hiếu Kiệt không thừa lời, kéo thiết côn trong tay, nhẹ nhàng chạy trên mặt đất mấy bước, mượn đà vung thiết côn mang theo tiếng sấm nổ, đập vào đầu Tiết Nhân Quý.

Một côn này khí thế phi phàm.

Tiết Nhân Quý nâng lang nha bổng từ dưới lên, chỉ nghe một tiếng động trầm đục, chiếc lang nha bổng bằng gỗ khảm răng sói bằng sắt vỡ nát bị gậy đập vỡ nát. Răng sói bay tứ tung rơi lách cách trên giúp hai người.

Vương Hiếu Kiệt lảo đảo lùi lại, xòe lòng tay ra, phát hiện tay toàn là máu:" Ngươi là cột cơ mà, chỉ có thể chống đỡ, không được đánh trả."

Tiết Nhân Quý tay cầm đoạn gỗ gãy, từng bước tới gần Vương Hiếu Kiệt mỉa mai:" Ngươi là kẻ nhìn tựa trung hậu, kỳ thực là loại gian trá. Dám định ra quy củ trước mặt ta à?"

Vương Hiếu Kiệt từ từ lùi ra sau, vừa lùi vừa nói:" Chúng ta giao hẹn rồi cơ mà."

"Ta đồng ý bao giờ?" Tiết Nhân Quý hai tay cầm hai đoạn gỗ gãy đồng loạt đập xuống Vương Hiếu Kiệt:

Thiết côn trong tay Vương Hiếu Kiệt quá nặng nề, đối diện với hai thanh đoản bổng nhẹ như không của Tiết Nhân Quý, làm sao mà kịp đỡ. Chỉ ăn vài đập đã chịu không thấu, hét lớn ném thiết côn, rút hoành đao chém lại.

Võ nghệ của hắn không hề kém, nếu không phải trước đó muốn dùng thủ đoạn làm bị thương tới hổ khẩu có thể đấu với Tiết Nhân Quý một phen.

Đáng tiếc Tiết Nhân Quý nhìn ra rồi, vừa rồi chất vấn Bùi Hành Kiệm và Vân Sơ chỉ là vờ trúng kế mà thôi, Vương Hiếu Kiệt lúc đó vung thiết côn đã dốc hết sức bình sinh, Tiết Nhân Quý cũng vung lang nha bổng không giữ lại chút sức nào.

Bây giờ hổ khẩu hai tay Vương Hiếu Kiệt đã rách toạc, máu chảy ròng ròng, dù nắm đao cũng cực kỳ khó khăn, hắn bị sự thông minh của mình làm hại rồi.

Vì thế mỗi đòn Tiết Nhân Quý đánh xuống, vết thương của hắn lại rách ra một phần, chẳng mấy chốc mà đao bị đánh bay.

Vương Hiếu Kiệt tuy thủ đoạn, nhưng không phải kẻ hèn nhát, hai tay siết chặt nắm đấm, xông vào Tiết Nhân Quý, thế như mãnh hổ vồ mồi. Tiết Nhân Quý nhất thời bị khí thế của hắn làm bất ngờ, bước chân dựng lại, cùng vào thế nghênh đón.

Ai ngờ Vương Hiếu Kiệt rống lớn, bộ pháp linh hoạt đối hướng chạy biến mất, còn thuận thế đá cát vào mặt Tiết Nhân Quý.

Tiết Nhân Quý nheo mắt lại nghiêng sang bên, cát mùa đông không lẫn bụi như mùa hè, bị dính tuyết nên chẳng làm tổn hại tới mắt hắn, Vương Hiếu Kiệt định dừng lại đánh lén, thấy Tiết Nhân Quý không sao, co giò chạy tiếp. Hành động tiêu nhân liên tiếp của hắn chọc giận Tiết Nhân Quý thật rồi, gầm lớn:” Hôm nay lão tử giết ngươi!”

Bình Luận (0)
Comment