Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 479 - Q2 - Chương 259: Trò Hề.

Q2 - Chương 259: Trò hề. Q2 - Chương 259: Trò hề.

Lý Trị ngây ngốc nhìn Tiết Nhân Quý nổi khùng đuổi theo Vương Hiếu Kiệt phía dưới, Trình Giảo Kim:" Vì sao lại đánh khó coi như thế?"

Trình Giảo Kim vội giải thích:" Bệ hạ, kẻ này vốn không hề định thắng Tiết Nhân Quý, nên trước đó chọc giận Trình Vụ Đĩnh làm hai người đó tử chiến, để họ tiêu hao thể lực. Sau lại bỏ chiến mã, giao hẹn bộ chiến với Tiết Nhân Quý, muốn một người đứng chịu đòn, người kia đánh, không được đánh trả."

Lý Trị nói tiếp:" Có phải lúc đó chơi đoán tiền đồng, nếu Tiết Nhân Quý đoán đúng, hắn sẽ nhận thua ngay, còn nếu đoán sai, hắn sẽ đánh Tiết Nhân Quý ba gậy, nếu không thắng được thì mới nhận thua chứ gì?"

"Đúng thế ạ, nhưng hắn không ngờ, Tiết Nhân Quý nhìn thô hào mà tinh tế, thuận theo mưu của hắn giả vờ chất vấn Bùi Hành Kiệm và Vân Sơ, sau đó vờ giận qua tự nhận làm cọc cho hắn đánh. Kết quả đợi hắn vung gậy quá sức, làm bị thương tay của hắn."

Lý Tích tiếc nuối nói nhìn Vương Hiếu Kiệt bị Tiết Nhân Quý ném gậy trúng bắp chân:" E là hắn khó thoát khỏi một trận đòn rồi, bao ưu thế thu được trước đó vì một sai lầm mà mất sạch."

Lúc này dưới đài cao, Vương Hiếu Kiệt chân bị thương không chạy được, bị Tiết Nhân Quý đánh cho la hét liên hồi, Lý Trị cười vui vẻ:" Vương Hiếu Kiệt tuy thua, nhưng là nhân kiệt dám nghĩ dám làm, không tệ."

Lý Tích cười:" Có câu nói này của bệ hạ, Vương Hiếu Kiệt có bị đánh gãy hai chân cũng lãi rồi."

Lý Trị tặc lưỡi:" Trẫm chỉ không ngờ tên Nhị Bách Ngũ Vân Sơ lại không nhận lời khiêu chiến của Tiết Nhân Quý, xem ra y cũng có lúc thông minh đấy."

Tiếng cười của Lý Tích ngưng bặt, sắc mặt cổ quái vô cùng:" Lão thần tới giờ vẫn không hiểu, vì sao bệ hạ cho rằng Vân Sơ là một người lỗ mãng. Một người có thể làm cả huyện Vạn Niên trở nên giàu có như vậy, sao có thể là người ngốc nghếch lỗ mãng được cơ chứ."

Lý Trị cười:" Y ngốc một chút mới làm người ta thích."

Lý Tích chẳng hiểu hoàng đế nghĩ gì, không dám truy hỏi nữa, chắp tay:" Bệ hạ nói phải lắm."

Ban đầu mọi người chỉ trông đợi vào trận chiến đoạt cờ, không ngờ khúc dạo đầu đã đặc sắc thế rồi, hai trận đấu liên tiếp có dũng có mưu, tướng sĩ dưới la hét khản cổ, các lão tướng gật gù hài lòng.

Vương Hiếu Kiệt rốt cuộc bị Tiết Nhân Quý đánh cho không còn sức cầu xin nữa, cầm một chân hắn lẳng tới dưới đài, hướng về phía quân tốt đồng nghìn nghịt:" Còn ai nữa?"

Tiếng quát chấn động màng nhĩ, trấn áp quần hùng.

Bùi Hành Kiệm đứng dậy thong thả đi ra ngựa, nhảy lên :" Ta cho ngươi nghỉ một tuần hương."

Tiết Nhân Quý đang định từ chối thì phát hiện Vân Sơ không ngờ cưỡi con ngựa mận chín đi xuống từ lúc nào, đổi ý ngay:" Nghỉ một tuần hương cũng được."

Vân Sơ miệng nhai cam thảo cười:" Nghỉ luôn hai tuần hương đi, Bùi huynh, chúng ta làm nóng người một chút đi, mỗ nhìn nãy giờ ngứa ngáy rồi đây."

Thế nhưng cuộc chiến của bọn họ bất ngờ phá ngang, liên tục từ trong các quân có tướng lĩnh cưỡi ngựa kéo ra. Có lẽ bị Vương Hiếu Kiệt cổ động, bọn họ không đợi thêm được nữa.

Tổng cộng là mười chín người cùng kéo vào, chẳng cần biết ai với ai, cứ gặp người là đánh, vũ khí cũng đủ loại, tiếng chiến chém giết vang lên khắp nơi. Người đông một cái thì hỗn chiến là khó tránh khỏi, nên Vân Sơ và Bùi Hành Kiệm có muốn đấu với nhau thì người khác cũng không chịu.

Hiện trường tức thì hỗn loạn.

Liên tục đối phó với bốn năm tên phóng ngựa qua, Vân Sơ phát hiện ra một vấn đề, đám người này chỉ thích tới gần đài điểm binh tác chiến, nên y và Bùi Hành Kiệm dần dà bị đẩy ra rìa, chẳng ai tới đánh nhau với họ nữa. Mục đích không nói cũng biết.

Chỉ còn Tiết Nhân Quý nhặt thiết côn Vương Hiếu Kiệt bỏ lại, tả xung hữu đột, tác chiến tưng bừng.

"Mất hứng!" Đánh với đám người chẳng có tinh thần chiến đấu thực sự này, Vân Sơ nhảy xuống ngựa quay về cái lò gạch ấm áp:

Mặt đất bị đóng băng rồi, đứng một lúc thôi lòng bàn chân lạnh toát, Vân Sơ thấy mình ngồi đây cho thoải mái.

Bùi Hành Kiệm từ lúc bị đẩy ra rìa thì đợi một hồi không ai tới tìm hắn chiến đấu, Vân Sơ cũng đã đi, buồn chán về đội ngũ, một cuộc tỉ thí giờ biến thành trò hề.

Trái ngược với bọn họ Lý Trị trên đài cao rất vui vẻ nhìn cảnh tượng chiến đấu lộn tùng bậy không phân được ai với ai. Mỉm cười nhìn Lý Tích sắc mặt cực kỳ khó coi, lúc này hắn hả lòng hả dạ lắm, vì hắn nhận ra, trước mặt hoàng quyền, những người thường ngày kiêu ngạo, khí cốt, uy vũ, tức thì biến thành tầm thường như tiểu dân.

Hắn thích bộ hạ mong muốn tiến bộ như thế, vì leo lên họ vứt đi thể diện, vứt đi tôn nghiêm.

Chỉ tiếc rằng hôm nay là trường hợp đặc biệt, sợ mang gấu lớn theo sẽ mất đi sự trang trọng nên để nó ở nhà, nếu không có nó chia sẻ niềm vui.

Hắn quyết định, nếu lần sau còn duyệt binh điểm tướng, hắn nhất định sẽ mang gấu lớn theo, nếu không cái tay mình sẽ rất buồn tẻ.

Lý Tích lấy từ trong ống tay áo ra một thứ đen xì xì:" Bệ hạ, đây là oanh thiên lôi do viện nghiên cứu vũ khí mới làm ra."

Lý Trị cau mày:" Ái khanh sao lại đem thứ này theo người, nghe Lưu khanh nói, thứ này rất nguy hiểm, đôi khi không có lửa cũng tự cháy."

"Thần định hôm nay kiểm duyệt ba quân, lấy ra để tăng thêm quân uy cho Đại Đường. Bây giờ đành dùng với đám khốn kiếp này." Lý Tích ngay trước mặt Lý Trị châm lửa trong chậu than đỏ, ném xuống đài:

Uỳnh!

Vân Sơ đang uống canh nóng thì bên tai đột nhiên có tiếng sấm rền, tay run lên, kinh hãi nhìn về phía cái hố đất còn bốc khói.

Có điều phản ứng của y khác hẳn đám đông đang hoang mang, đứng bật dậy, nhảy lên con ngựa mận chín, quả hỏi đám Trương Giáp:" Nghỉ ngơi đủ chưa?"

Cả đám hô vang:" Nghỉ đủ rồi!"

Vân Sơ cười to:" Thế thì chúng ta đi lấy cờ đỏ."

Trong đi người khác còn đang kinh hãi vì tiếng nổ lớn thì Vân Sơ đã dẫn 500 người dùng tốc độ cực nhanh phóng về phía một cái đài cao khác.

Nơi đó có lá cờ đỏ rực đang bay dưới nền trời xám chì, hết sức bắt mắt.

Tiếng vó ngựa rầm rập đánh thức những người khác, đám Bùi Hành Kiệm phản ứng chậm hơn, nhưng dưới sự thống lĩnh của Vương Phương Dực, đội ngũ tập hợp nhanh chóng, họ đi sau mà tới trước, từ hướng khác tiếp cận đài cao.

Đám đang diễn hề ở trong sân nhận ra mình nhầm mục tiêu, vội vàng về đội ngũ, quát tháo phó tướng chỉnh đốn binh mã.

Đáng thương cho họ, Vân Sơ đứng dưới đất một lúc còn thấy hai chân lạnh cóng, bọn họ phải đứng giữa trời giá rét tới hai canh giờ rồi, giờ muốn họ hành động, ai nấy đi lạch bạch như vịt. Có điều sau trăm bước chạy bộ tốc độ đã tăng lên, tiếng hò hét dần vang dội, thực sự có uy thế của hùng binh bách chiến.

Hai cái đài cao cách nhau một dặm, đối với binh tốt cường hãn này chẳng là gì.

Bình Luận (0)
Comment