Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 480 - Q2 - Chương 260: Âm Mưu Chốn Sa Trường.

Q2 - Chương 260: Âm mưu chốn sa trường. Q2 - Chương 260: Âm mưu chốn sa trường.

Tới trước tiên là đội ngũ của Vân Sơ và Bùi Hành Kiệm.

Khi hai người chuẩn bị từ hai hướng trái phải leo lên đài, đột nhiên nghe thấy tiếng hét thảm thiết, Trương Giáp từ trên cao rơi xuống.

Vân Sơ nhanh như chớp đưa tay tới hông lấy roi quất ra, quấn lấy người Trương Giáp, kéo lại một cái để thân thể hắn xoay một vòng hoãn bớt lực rơi, rơi xuống bậc thềm.

Còn chưa kịp thở phào thì Vân Sơ phát hiện bộ hạ của mình liên tiếp rơi xuống, y cứu được Trương Giáp nhưng không cứu được nhiều người như vậy, trơ mắt nhìn họ rơi mạnh xuống nền đất cứng.

Mặc dù không tới mức mất mạng nhưng gãy tay gãy chân, vỡ đầu chảy máu là khó tránh khỏi.

"Bùi Hành Kiệm, ngươi dám hạ độc thủ như thế à?"

Lâu lắm rồi Vân Sơ mới nổi giận như thế, biết tên khốn Bùi Hành Kiệm bây giờ cực đồ vô sỉ, không ngờ tới mức không còn giới hạn nào như thế này.

Lời vừa dứt thì Vân Sơ nghe thấy bên kia cũng truyền tới những chuỗi tiếng kêu, tiếng va chạm.

"Bách Kỵ!" Tiếng hét của Bùi Hành Kiệm phía bên kia vang lên, coi như trả lời Vân Sơ:

Vân Sơ lập tức rống lớn với bộ hạ:" Kết trận!"

Đám người bất lương vội vàng rời đài cao, tập hợp dưới bậc thềm, ngay lập tức dựa theo huấn luyện, dùng cự thuẫn nối với nhau, kết thành bảo lũy hình mai rùa.

Những người vì thiếu quân số không kể kết thuẫn trận thì chạy đi giải cứu đồng bạn bị ngã, kéo khỏi đài cao.

Tranh thủ lúc đám người ngu xuẩn tự coi mình thông minh tranh đoạt vinh dự, y định trục lợi, không ngờ gặp phải ngọn núi lớn khó vượt qua.

Đứng dưới ngẩng đầu lên nhìn đá người toàn thân huyền giáp đen bao phủ, dù là ở mặt cũng che bằng mặt nạ dữ tợn, chỉ có lỗ thở như chấn sông, phun ra luồng khói trắng.

Tựa như những cỗ máy khổng lồ làm người từ chùn bước, nhất là từ dưới nhìn lên, cảm giác áp bách càng mạnh.

Nhưng động lực thôi thúc bọn họ đoạt cờ lớn hơn, một đám người tay cầm đao gỗ thương gỗ hùng hổ trèo lên, sau đó bị đám người máy màu đen đó đánh bay xuống đất rất dễ dàng.

Người rơi xuống trước thì thôi rồi, người rơi sau may hơn, vì có lớp đệm đỡ cho.

Vân Sơ quát lệnh, dẫn bộ hạ lấy lang tiễn làm tiên phong, lấy thuẫn lớn làm thành, tiến tới đài cao một cách kiên định.

Nếu từ xa nhìn lại, lúc này đây sẽ thấy đám đông như kiến bâu vào đài cao, vô cùng hùng tráng.

Lý Trị đứng ở đài cao cách đó một dặm nhìn cuộc tranh đoạt, không biết từ khi nào nụ cười ấm áp đã biến mất.

"Tả Xuân, Vân Sơ công lên chưa?"

"Bẩm bệ hạ, Vân Sơ dẫn bộ hạ tấn công tới tầng thứ ba của đài cao, giờ đang toàn lực chèn ép đội khác độc chiếm một góc, không dễ dàng tiến một bước lại bị kéo xuống hai bước, bị các đội khác nhắm vào rồi."

"Vậy thuốc nổ trong đó không liên quan tới y?"

Lúc này đám lão tướng kéo cả ra rìa đài cao, bám vào lan can nhìn xa, Tả Xuân nói nhỏ:" Chắc là y không biết gì."

Lý Trị thở dài:" Trẫm cũng không muốn hoài nghi y, nếu là y, trẫm sẽ đau lòng rất lâu."

"Bệ hạ, trong đó có ít nhất 800 cân thuốc nổ, Vân Sơ không thể có nhiều như thế."

Cái đài cao kia thành tâm bệnh trong lòng Lý Trị, hắn không đợi nổi tới mùa xuân băng tan, lệnh 2000 công tượng, nung chảy băng gỡ đài cao ra.

Vốn cứ tưởng sợ bóng sợ gió thôi, không ngờ trong đó có thuốc nổ thật, thậm chí có tới 800 cân.

Số thuốc nổ đó mà bị dẫn nổ, hậu quả kinh hoàng.

Những người ngồi trên đài cao cùng Lý Trì vui vẻ uống rượu tiệc tùng đều được gạch khỏi danh sách hung thủ.

Đây là tín hiệu đáng mừng, vì trong số người ngồi đây có các tướng quân của thập lục vệ.

Mà bên cạnh mỗi một vị tướng quân đều một hoạn quan tuổi rất cao.

Bọn họ phục vụ chu đáo cẩn thận, mấy chục năm tạo nên thói quen nhìn mặt đoán y, họ không chỉ phục từng li từng tí, còn có thể nhìn ra những tướng quân kia ai vui vẻ thật, ai giấu nỗi lo dưới vẻ mặt vui mừng.

Chiến trường bên này Lý Trị nắm chắc phần thắng trong tay.

Còn phía bên kia, Vân Sơ không được như ý.

Vân Sơ luôn cho rằng đỉnh cao võ lực của Đại Đường là đám Lương Kiến Phương, Đinh Đại Hữu, cho nên mấy năm qua, y luôn lấy những người này làm mục tiêu nỗ lực luyện võ.

Lần này gặp phải đám người máy chiến đấu kia mới phát hiện, những kẻ chỉ luyện tập cơ bắp, bỏ qua não có thể đạt tới trình độ thật kinh người, mỗi tên Bách Kỵ này sức mạnh đều không thua kém Tiết Nhân Quý.

Như vậy một trăm tên Tiết Nhân Quý mặc huyền giáp kiên cố thế nào?

Trận mai rùa do 50 người tạo thành của Vân Sơ đã đẩy lui các đội ngũ khác, cơ bản giành được không gian riêng để tổ chức đội hình, từ từ tiến lên. Tưởng rằng có lang tiển mở đường, mọc thương phụ trợ, nỏ tiễn quấy nhiễu có thể phá được trận phòng thủ mỏng manh của Bách Kỵ, chẳng qua chỉ tốn sức một chút thôi.

Không ngờ đám người máy Bách Kỵ đó rút ra hai xích sắt đeo chùy, xích ắt quay vù vù, chùy liên tiếp đập xuống thuẫn như đánh trống. Lực đạo không quá mạnh, nhưng sức chấn động khiến quân tốt không giữ nổi cự thuẫn, có quân tốt thông minh đem thừng của cự thuẫn buộc lên vai, thừng cứ vào giáp cũng đứt liên hồi.

Đội hình này không chống lại được nữa, cứ đứng im đây khác nào làm bao cát cho người ta, Vân Sơ hạ lệnh phân tán.

Nhưng phân tán ra thì Vân Sơ lập tức nhìn thấy bộ hạ của mình từng người một bị xích sắt đánh văng khỏi đài cao.

Vân Sơ vung roi quấn chính xác vào cổ một tên Bách Kỵ, muốn giật ngã hắn, tên đó buông xích sắt ra, mượn lực kéo từ trên bay xuống, dùng thế Thái Sơn áp đỉnh nhào xuống y.

Y vội tóm ngay quân tốt chẳng biết của đội ngũ nào, ném về phía tên Bách Kỵ.

Quân tốt đáng thương kia bị Bách Kỵ bắn lấy giữa không trung, định kéo xuống dùng cái đầu sắt làm gãy xương sống hắn. Nhưng nhớ ra đây không phải kẻ địch, chỉ ném sang bên, tiếp tục nhắm vào Vân Sơ.

Thân pháp của Vân Sơ cực kỳ linh hoạt, như cá bơi trong đám đông, khiến tên Bách Kỵ bị y chọc giận tự chiếc xe tank cỡ lớn, húc rầm rầm xuyên đám đông.

Không ai đỡ nổi một đòn.

Vân Sơ cứ vậy vừa đánh vừa chạy, tên Bách Kỵ kia bất kể gầm rú thế nào cũng không tới gần được y, đến khi Vân Sơ không chạy nữa mà quay đầu lại, hắn định xông tới thì không nhúc nhích được. Cúi đầu chỉ thấy ai chăn quấn đầy sợi tơ mỏng, tơ mỏng thế này, một hai sợ hắn dễ dàng rứt đứt, nhưng khi mấy trăm sợi quấn lấy hai chân thì mãnh hổ cũng chịu.

Võ công của Trương Giáp không ra gì, ai cũng biết, song ít người nhớ ra, hắn từng là một người bất lương chẳng đáng nhắc tới.

Sử trường của hắn không phải đơn đả độc đấu, mà là dùng ưu thế đông người để bắt địch, trải qua nhiều năm làm người bất lương, hắn rất chuyên nghiệp.

Tên Bách Kỵ đó nhanh chóng bị người của Vân Sơ trói lại như con tằm, Trương Giáp liền chỉ huy bộ hạ, dùng tên đó làm chùy công thành, húc vào hàng rào bằng xích sắt của Bách Kỵ.

Bình Luận (0)
Comment