Cái chùy công thành hình người rất không nghe lời, la hét om xòm, lại còi giãy dụa như con sâu. Đáng tiếc, đây chính là thiên la địa võng mà Trương Giáp dày công thiết kế, bên trên còn có móc câu ba ngạnh, dính vào một cái là như giòi bám xương.
Nhân lúc Bách Kỵ muốn cứu đồng bạn, Vân Sơ vung roi như rắn độc, quấn cổ tên Bách Kỵ khác, vì giật ngã, Vân Sơ tung mình nhảy xuống đài cao.
Tên Bách Kỵ mặc huyền giáp đó hai chân như bám rễ trên mặt đất, hai tay cầm roi, kéo Vân Sơ lại.
Có quân tốt thấy Vân Sơ không kéo nổi người này, thừa lúc roi bị kéo căng nhảy lên dùng thể trọng đè xuống. Một người, hai người, rồi ba người. Tên Bách Kỵ thấy cổ sắp bị siết đứt, không chịu nổi nữa, bước về phía trước hóa giải.
Trương Giáp chỉ đợi có thể, rải nắm đỗ ra, hắn tức thì trượt chân hét lên, bị đám Vân Sơ kéo xuống. Mấy chục người nhân cơ hội dũng mãnh xông vào lỗ hổng.
Không ngờ số lượng Bách Kỵ xông về phía họ càng đông.
Tiết Nhân Quý đang ở góc đài cao khác đọ sức với một Bách Kỵ, đang ở thế thượng phong, đội ngũ của hắn có vẻ không theo kịp. Bùi Hành Kiệm cũng cùng một Bách Kỵ đấu tới bất phân thắng bại, nhưng hắn vừa đánh vừa quan sát có vẻ đang tìm sơ hở.
Những đội ngũ khác thì không nói nữa, lên bao nhiêu bị đá xuống bấy nhiêu, đám người máy Bách Kỵ trấn thủ vững vàng như tường đồng vách sắt.
Vân Sơ huýt sáo một cái, Trương Giáp quay lại, nhìn Vân Sơ ra hiệu, đem hai tên Bách Kỵ bị bắt sống treo ngược ở cái cột phía Tiết Nhân Quỹ và Bùi Hành Kiệm.
Lý Tích chỉ cảnh này cho hoàng đế:" Đó là tên Nhị Bách Ngũ chỉ biết cậy sức của bệ hạ sao? Khi thập lục vệ đối phó với Bách Kỵ không làm được gì, đám Vân Sơ đã bắt sống hai người rồi."
Lý Trị cười nhẹ:" Chỉ là chút thủ đoạn nhỏ, đắc ý nhất thời, không tính anh hùng."
"Ha ha, hiện y lợi dụng hai Bách Kỵ bị bắt sống thu hút Bách Kỵ tới chỗ Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm để y tiếp tục thừa nước đục thả câu. Thần đoán, cuộc tranh tài này còn tiếp tục, y còn có thu hoạch lớn hơn."
"Bệ hạ Bách Kỵ tuy có thể lấy một địch trăm, nhưng nhân số quá ít, sau này tác dụng trong chiến tranh sẽ ngày càng ít."
Lý Trị tuyên bố luôn:" Sau lần này, trẫm sẽ phát Oanh thiên thôi cho Bách Kỵ."
Lý Tích chỉ chờ có thế:" Đây chính là điều lão thần muốn kiến nghị, bệ hạ chuẩn bị đông chinh, sao không phát oanh thiên lôi cho đại quân để giảm thiểu thương vong, đẩy nhanh tốc độ."
Lý Trị liếc nhìn Lý Tích một cái:" Chuyện này bàn sau."
Trận mai rùa cứ bị phá vỡ lại được kiến lập, mỗi lần lại bổ xung thêm biến hóa mới, sử dụng mỗi lúc một thuần thục, người Bách Kỵ không thể ném ra đợt sóng xích sắt đập bọn họ nữa, vì mỗi lần xích sắt ném ra, lại có vô số móc sắt giữ lấy nhó.
Một tên Bách Kỵ cực kỳ cường tráng tới cực độ, cứ như người gấu hai tay ôm ngực, gầm to một tiếng từ trên đài cao nhảy xuống. Ỷ vào huyền giáp kiên cố trên người, xô thẳng vào trận mai rùa, tức thì mấy người bất lương hộc máu ngã xuống.
Trương Giáp phẫn nộ tột cùng, đem vôi bột ném vào giáp mặt của tráng hán, tráng hán gào thét, hay tay giật giáp mặt ra, tay khua khoắng loạn xạ. Mười mấy người liều mạng đè hắn xuống đất, đợi trói chặt lại mới lấy dầu cải rửa mắt cho hắn.
Lại một trận mai rùa nữa bị phá hỏng, không sao, Vân Sơ còn sáu đội mai rùa nữa nghỉ ngơi đầy đủ đội hình sẵn sàng chỉ đợi lệnh xông lên.
Lại hấp thu thêm một lần kinh nghiệm nữa, thêm một trận mai rùa tiến tới theo lệnh Vân Sơ. Nỗ lực của họ không uổng phí, đội ngũ của bọn họ cách đỉnh đài cao gần nhất.
Tuy đem hai tên Bách Kỵ đi chỗ khác để phân tán áp lực, nhưng bọn họ tiến xa nhất, nên cũng phải đối diện với nhiều Bách Kỵ nhất.
Nhìn khắp chiến trường chỉ Tiết Nhân Quý có thể một mình đánh lại Bách Kỵ, Bùi Hành Kiệm không chịu nổi phải lui ra sau, nấp trong đám đông, tìm cơ hội ám toán Bách Kỵ lạc đàn, bọn họ cũng đã thành công loại bỏ vài người.
Đội ngũ khác lúc này dù vẫn đang cố gắng xông lên nhưng chỉ uổng công vô ích, những tên cho rằng mình có năng lực nhất vì muốn thể hiện trước hoàng đế nên bị Tiết Nhân Quý hạ trước đó rồi. Đội ngũ thiếu đi chủ tướng không trụ được ở trận đánh giằng co thế này, chỉ vì hoàng đế đang nhìn mà không lui thôi.
Quan sát tình thế một hồi, hoạt động bả vai hơi ê ẩm, hít sâu một hơi, Vân Sơ nghỉ ngơi đủ sức, lại che giáp mặt lên, không ai có thể nhìn một cái là nhận ra y nữa. Bởi thế mỗi một Huyền Giáp Bách Kỵ đều vô cùng cận thận, họ biết trong đáp người mặc giáp da đen xì này cao thủ.
Bách Kỵ liên tục bị trận mai rùa hấp thu kinh nghiệm tái tổ hợp đầy lùi, chuyện bọn họ thất bại đã có thể nhìn thấy rồi. Bọn họ không có nhiều đối sách tập trung những người có sức mạnh lớn nhất, xoay tròn xích sắt bện từ nhiều sợi xích quất xuống cự thuẫn, cự thuẫn nứt vỡ, hai tách người phía sau bị thương.
"Trụ vững! Trụ vững!" Lần này Vân Sơ cực kỳ kiên nhẫn giơ thuẫn bài lấp vào chỗ trống mà không lui lại, y không tin đám người đó có thể vung xích sắt trăm cân kia bao lâu:
Đánh tới lúc này chẳng còn có kỳ mưu diệu kế gì nữa rồi, chỉ có từng bước cắn răng tiến lên mà thôi, giữ vững tiến tấu này, cờ đỏ ắt thuộc về họ.
Đúng lúc Vân Sơ tin chắc thắng lại ở trong tay thì một hồi trống truyền tới, quay đầu nhìn xuống, phát hiện lão tặc Lý Tích không biết từ khi nào xuất hiện dưới đài cao, phía trước là một chiếc trống trận.
Lão tặc đang gõ trống tiến quân.
Trên chiến trường, nghe thấy tiếng trống này, tất cả tướng sĩ chỉ có thể xông về phía trước, phàm có ai do dự chậm trễ, lập tức bị đội đốc chiến chém đầu.
Vân Sơ gầm to, thân là chủ tướng, y phải đi đầu tấn công.
Lão tặc đã phát hiện, Vân Sơ đang đánh dây dưa, y muốn hạ Bách Kỵ chứ không phải toán lực tiến lên, ông không cho y cơ hội phát triển đáng khinh, cho nên tới tận nơi gõ trống.
Vân Sơ vứt đao gỗ đã gãy đi, lấy vũ khí sở trường ra, một cái gậy bóng chày, vung một phát đánh gãy ngay mộc đao của Bách Kỵ đối diện. Khi gậy thứ hai đập xuống, tên đó giơ hai tay chống đỡ, gậy đập vào hộ oản, y đạp thẳng vào ngực đối phương, không làm đối phương ngã mà bản thân bay ra sau.
Bách Kỵ xòe năm ngón tay, một đòn hổ trạo tán nhẫn vồ mặt Vân Sơ, gậy bóng chày kịp quất vào bàn tay hắn.
Bốp! Bốp! Bốp!
Cầm vũ khí thuận tay nhất, Vân Sơ vung gậy đập tới tấp, động tác liền mạch dứt khoát, gậy vung lên là trúng. Y không tin ai có thể luyện bàn tay nơi có thần kinh phong phú, huyết quả nhiều thành tay sắt không biết đau.
Một gậy chịu được, mười mấy gậy xem tay ngươi có nứt xương không?