Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 482 - Q2 - Chương 262: Mỗi Người Mỗi Khác. (2)

Q2 - Chương 262: Mỗi người mỗi khác. (2) Q2 - Chương 262: Mỗi người mỗi khác. (2)

Quả nhiên tên Bách Kỵ đó không dám dùng quyền trảo nữa, song hai chân lại linh hoạt như mãng xà, lực đạo mạnh như búa bổ, mỗi chiêu đều đánh vào chỗ yếu hại của Vân Sơ.

Gậy của Vân Sơ làm bằng thiết mộc, muốn đá gãy nó rất khó, Vân Sơ cứ nhè cẳng chân hắn mà đánh, đến khi nghe thấy ám hiệu phóng lưới cá của Trương Giáp mới dùng sức vung một gậy đánh lui đối thủ, lao lên đài cao.

Một đối thủ không có hai tay để phòng thủ nữa, hắn chỉ có thể tấn công nhanh, nếu không bị đối phương phản không chỉ có thua.

Tên này thua rồi, không đáng cho Vân Sơ mất thời gian nữa.

Vân Sơ vừa rời đi, tên Bách Kỵ đó cũng thở phào, vừa rồi cái gậy kỳ quái kia đã làm đôi tay của hắn bị thương nặng, nếu bị phản kích, hắn có thể cầm cự được một thời gian, nhưng chỉ e tay chân bị phế bởi đòn đánh độc ác của y.

Một tấm lưới lớn phóng tới, hắn muốn ném nhưng muộn rồi, bị lưới chùm lên, vùng vẫy không thoát, cố gắng dùng tay xé lưới, nhưng bị sợi tơ nhỏ cắt toang máu.

Trương Giáp nhìn tên Bách Kỵ đã từ bỏ phản kháng, hả hê nói:" Nhớ kỹ, ngươi dũng mãnh tới đâu dưới vương pháp như lò của huyện Vạn Niên, ngươi chỉ có đường bó tay chịu trói."

Nghe như mình thành tội phạm rồi, tên Bách Kỵ tức tới bật cười:" Đợi mỗ gia nghỉ vài ngày, ắt sẽ tới huyện nha Vạn Niên các ngươi xem sao, coi vương pháp như lò của các ngươi có tác dụng không?"

"Hừ, hôm nay bọn to chỉ mang theo công cụ bắt sống tội tù, nếu ngươi vô cơ sinh sự, bọn ta sẽ dùng vũ khí giết người. Thổ phỉ võ công cao nhiều lắm, nhưng vào đại lao bọn ta thì cũng ngoan như cừu thôi. Ta khuyên người đừng tới."

Trương Giáp nói xong phất tay:" Kéo đi, treo hắn lên!"

Dưới kia, Lý Tích đánh trống ngày một gấp, đội ngũ huyện Vạn Niên không thể lùi về luân phiên nghỉ ngơi như trước, tất cả cùng tiến lên. Tình thế lập tức có chuyển biến, thêm Bách Kỵ chia ra chặn họ.

Một chân Vân Sơ vừa đặt tới nơi cao nhất, tức thì có tiếng gió tập kích tới, là một chiếc xích sắt bên trên dính nhiều mảnh vụn, cho thấy rất nhiều người đã bị sợi xích này hạ gục. Vân Sơ chỉ nhử thôi, nên chân vừa dẫm xuống mượn đà bật ra sau.

Xích sắt đánh hụt, xoay tròn trên không trung, quấn vào eo một tên Bách Kỵ hùng tráng:" Ngươi là người đầu tiên bước lên đài cao."

Nghe giọng đối phương ồm ồm truyền ra, Vân Sơ cười:" Phải đánh bại ngươi mới lấy được cờ à?"

Đối phương cười khùng khục:" Giết ta mới lấy được!"

"Ta không có thói quen giết người mình."

"Ta thì chuyên môn giết người mình."

Nụ cười trên mặt Vân Sơ biến mất với tốc độ cực nhanh, vác gậy lên vai, lạnh lùng nói:" Thế thì không còn gì để nói nữa, ta bắt được mấy tên Bách Kỵ, còn cho rằng là người mình, nên không mạnh tay, xem ra chỉ là suy nghĩ một phía."

Tên Bách Kỵ đi tới một bước:" Xem ra ngươi chính là tên huyện lệnh được người ta đồn là rất lợi hại, thời gian trước còn đánh người của binh bộ."

Vân Sơ bước ngang một bước:" Huyện lệnh Đại Đường không ai vô dụng."

Tên Bách Kỵ ngửa mặt cười:" Ta giết vài tên huyện lệnh, bọn chúng không có cái mồm lợi hại như ngươi."

" Xem ra ta cũng phải thử giết vài Bách Kỵ, dùng mạng các ngươi chứng mình, các ngươi không bằng các Bách Kỵ tướng năm xưa."

"Có kẻ giết được ta là nguyện vọng của ta."

Vân Sơ cười khẩy:" Chán sống rồi à?"

"Không biết giết ngươi rồi có làm ta thấy thoải mái hơn không?"

"Ta không hiểu, loại ngu xuẩn như ngươi làm sao sống được tới bây giờ."

Tên Bách Kỵ ngớ người:" Ngươi nói gì?"

Vân Sơ lại chuyển chỗ, chỉ đài cao dần đóng băng:" Khi chúng ta đang nói chuyện thì người của ta đã đổ lên trên đài cao gần 200 cân nước rồi. Theo như ta biết, đế giày của các ngươi là da lợn, muốn đứng vững trên băng rất khó."

Tên Bách Kỵ nhìn nước dưới chân kết thành băng mỏng, hiểu ra nãy giờ Vân Sơ nói nhiều với mình như thế là kế hoãn binh, song chẳng coi vào đâu, giọng điệu khinh khỉnh :" Ta chưa bao giờ bận tâm tới những thủ đoạn vặt vãnh thấp kém, vì người ta muốn giết thì luôn chết."

Vân Sơ dựa vào lan can đài cao, nhàn nhã nhìn tên Bách Kỵ cuồng vọng.

Một lần uống rượu nói chuyện với Lương Kiến Phương, Vân Sơ hỏi Lão Lương một câu, võ công của một người rốt cuộc có thể đề cao tới mức nào?

Lương Kiến Phương nói, một đấu mười chỉ cần dùng sức, một đấu trăm phải có kỹ xảo, một đấu nghìn là nhờ mệnh, một đấu vạn là nhờ thế.

Sức mạnh và kỹ xảo thì con người con người có thể năm giữ, còn về mệnh và thế, hai thứ này vô nghĩa, Lão Lương nói cho đủ số để tỏ ra ông ta có học vấn mà thôi.

Theo ý Lão Lương, một chọi một trăm là cực hạn của con người, nhiều hơn nữa phải nhìn ông trời.

Hôm nay Vân Sơ muốn thử xem mình có thể dẫn theo 100 người đánh bại tên cuồng vọng này không? Có lẽ hắn vô địch quá lâu, nên nhìn thiên hạ thành toàn kẻ ngốc.

Sự kiêu ngạo đó thành bệnh thần kinh rồi.

Bách Kỵ, tức là chỉ có 100 kỵ binh, chiến đấu từ lúc bắt đầu tới giờ, đã hơn một canh giờ, 100 tên này đã phải chiến đấu liên tục.

Dù là người bằng sắt cũng phải thấy mệt.

Trong nụ cười mỉa mai của Vân Sơ, Trương Giáp đã tổ chức lại một trận mau rùa mới đi lên đài cao, vừa mời tới nơi, đỗ tương trên người họ đã đỗ ra như thác, trải khắp đài cao.

Tên Bách Kỵ bấy giờ mới trở nên nghiêm túc:" Đây không phải là hành vi của trượng phu."

Vân Sơ dùng giày đinh dẫm lên mặt băng trơn trượt, đỗ tương cũng chẳng tạo thành nguy hại gì cho mình, cười to:" Đại trượng phu là gì, lý giải của ta khác ngươi lắm, một tên võ phu chỉ biết giết người, giết tới không phân biệt được địch ta như ngươi không có tư cách đàm luận đại trượng phu với mỗ."

"Hôm nay mỗ gia nhất định trói ngươi lại như lợn, thị chúng trước vạn quân, tránh cho ngươi nghĩ mình là vô địch thiên hạ, bạ ai cũng giết."

Tên Bách Kỵ biến sắc mặt, xích sắt rũ ra, là sợi dích do mười mấy cái móc vào nhau, hắn dùng lực quất mạnh, nhưng lang tiển dài tới hai trượng đã chọc tới trước mặt. Tên Bách Kỵ lui lại, trận mai rùa tách ra, tám khiêu đã binh cực kỳ linh hoạt cầm đao gỗ gậy gỗ nhảy tới.

Vân Sơ không thèm để ý tới tên Bách Kỵ đang thể hiện thần uy đánh nhân mã huyện Vạn Niên liểng xiểng, đôi mắt như bốc lửa của y dần tới gần nơi cắm lá cờ đỏ, y không đưa tay lấy.

Móc trong lồng ngực một hồi, cam thảo hôm nay không còn nhiều nữa, cho một miếng vào miệng thong thả nhai, tay phất lên lá cờ. Quay đầu nhìn về phía đài cao bên kia, Lý Trị đang đứng nhìn về phía này, tuy không thấy mặt, Vân Sơ tin, Lý Trị đang rất cao hứng.

Chỉ là không biết hắn chôn thuốc nổ dưới đây muốn hại ai.

Bình Luận (0)
Comment