Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 483 - Q2 - Chương 263: Mỗi Người Mỗi Khác. (3)

Q2 - Chương 263: Mỗi người mỗi khác. (3) Q2 - Chương 263: Mỗi người mỗi khác. (3)

Từ lúc Vân Sơ dẫn đội ngũ đã cực kỳ kinh nghiệm đối phó với Bách Kỵ của mình lên được đài cao, tốc độ tiến quân các đội ngũ khác tăng lên thấy rõ, tiếng hét ngày một lớn, sĩ khí phe tấn công dâng lên rất cao, bọn họ đã nhìn thấy chiến thắng trước mắt.

Nhưng họ không nhìn thấy tình hình ở đỉnh đài cao, nên dốc sức mà tiến, để trở thành người đầu tiên cướp được lá cờ đỏ.

Đó là thời khắc huy hoàng.

Vân Sơ đứng bên lá cờ đỏ, vương tay một cái là y nắm được, nhưng lúc này đầu óc y theo đuổi ý nghĩ chẳng liên quan.

Hôm nay là 12 tháng 12, sắp tới Tết rồi.

Tết năm ngoái mình chưa có con, trong nhà chưa có nha đầu béo, lúc đó đêm giao thừa chỉ có mình, Ngu Tu Dung, Vân Na, Thôi nương tử và Con khỉ già ... Con khỉ già chẳng nhường nhịn ai, Đêm Giao Thừa thắng hết tiền của mọi người, mỗi Vân Na được ông ta nhường vài đồng.

Năm nay sẽ vui lắm.

Tên Bách Kỵ đứng đầu đã bị ép vào góc rồi, hắn vẫn chiến đấu, nhưng hai tay chẳng chống lại được mười mấy cái gậy gỗ, thế nào cũng có sơ hở.

Tết năm nay không thể đốt pháo trúc rồi, nếu không ba đứa bé sẽ sợ, vậy treo nhiều đèn lồng đỏ hơn một chút treo đầy nhà luôn.

Vút, một cục đá ném tới, Vân Sơ nghiêng đầu né, là tên Bách Kỵ kia, hắn sang chửi bởi gì đó, xung quanh quá ồn, nghe chẳng rõ, nói gì mà đại trượng phu …

Vân Sơ bật cười lẩm bẩm, đại trượng phu à?

Tiết Nhân Quý mũi chảy máu đi lên đài cao, nhìn thấy Vân Sơ ở bên cờ đò, ánh mắt lại nhìn đi đâu. Gương mặt đang mừng rỡ của hắn trở nên ảm đạm.

Hắn thở dài chuẩn rời đi thì nghe thấy Vân Sơ uể oải gọi:" Muốn không, ta cho ngươi."

Tiết Nhân Quý quay đầu nhìn thẳng vào mắt Vân Sơ, gằn giọng nói từng chữ:" Tiết Nhân Quý ta nghèo khó, nhưng không ăn của bố thí."

Trước khi hắn bỏ đi, Vân Sơ hời hợt nói một câu:" Vậy ngươi đoán xem, Bùi Hành Kiệm có lấy không?"

Tiết Nhân Quý lần nữa quay người, bước thẳng tới chỗ Vân Sơ, rút lá cờ đỏ, giơ lên cao vẫy mạnh, tức thì vạn quân tung hô như biển gầm...

Bùi Hành Kiệm lúc này mới thở hồng hộc lên đài cao, nhìn Tiết Nhân Quý đang ra sức vẫy cờ, hắn phẫn nộ trừng mắt với Vân Sơ đang nhàn nhã dựa mình vào cột, chẳng có vẻ gì là mới trải qua trận chiến.

Vân Sơ chỉ tên Bách Kỵ bị bộ hạ của mình trói như lợn:" Ta tới đây để đánh Bách Kỵ."

Bùi Hành Kiệm cười phá lên, đưa tay xin Vân Sơ một miếng cam thảo ném vào mồm, nghe tiếng reo hò, hồi lâu mới nói:" Thực sự không cam lòng."

Lý Tích kỳ thực rất hi vọng Vân Sơ có thể đứng ra vẫy cờ đỏ, như thế ông ta có lý do xin cho Vân Sơ khai xuân đi Liêu Đông, hoàn thành bố cục trong quân của ông ta.

Bùi Hành Kiệm theo đuổi vinh quang, hắn muốn muôn người ngưỡng mộ sùng bái, hắn muốn lập chiến công hiển hách hơn nữa.

Tiết Nhân Quý thì hắn muốn đoạt cờ để rời khỏi hoàng cung, hắn muốn tới biên cương lập công dựng nghiệp.

Về phần Vân Sơ, y căn bản không định rời Trường An, sống ở Tây Vực mười ba năm rồi, y đã chán sa mạc, thảo nguyên, tuyết sơn, những cảnh trí đó y nhìn đủ rồi.

Y thích buổi sáng thức dậy có một bát chào vừa miệng, hoặc là đậu hũ, bánh bao, quẩy đề ăn.

Y thích mỗi ngày tới huyện nha bận rộn nhìn quan lại phía dưới vì đủ mọi việc đột phát mà chạy ra chạy vào, thích nhìn muôn vẻ cuộc sống trong thành thị.

Y thích nhìn dòng người qua lại không dứt, thi thoảng lại nhốn nháo, to tiếng đánh chửi nhau, y tới đá đít một cái liền ngoan ngoãn.

Y thích thê tử yên tâm nép mình ở trong lòng, chứ không phải là dù ở thời khắc mỹ hảo cũng phải dành một tay nắm chuôi đao.

Ông trời sinh ra cho nam nhân hai bàn tay là có lý đấy, thiết kế này tương ứng với kết câu với thân thể nữ nhân, nên một tay đi cầm đao là sai lầm.

Y thích nhìn Vân Na như con ngựa hoang khó bảo chạy đi chạy lại khắp nơi, ương bướng làm mọi thứ nó muốn, chứ không phải lo rời tầm mắt của mình là sẽ xảy ra điều bất trắc.

Vân Sơ muốn chết già ở Trường An, nơi y sinh ra, rong ruổi từng ngõ ngách suốt cả tuổi thơ, nơi từng cái cây ngọn cỏ đều thân thiết … y muốn nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc làm y yên lòng này, không một ai hiểu được ý nghĩ của y. Không ai hiểu được một người đang ở thế giới phồn hoa, mở mắt ra chỉ thấy hoang mạc mênh mông, bơ vơ, cô độc, bất lực và tuyệt vọng.

Nỗi sợ hãi đó gần như thành ác mộng của Vân Sơ, không ai biết mỗi lần y mở mắt ra, chỉ cần nhìn thấy bốn xung quanh bao la trống trải, y sợ hãi thế nào, như lần nữa quay về giây phút ác mộng đó.

Thế nên người ta không thể hiểu được khao khát chết già ở Trường An của y.

Bây giờ có người muốn tới biên cương liều mạng, lại còn khao khát cháy bỏng như thế, Vân Sơ chẳng có lý do gì không thành toàn cho người ta.

Không phải Vân Sơ ngả về Tiết Nhân Quý, nếu khi đó người lên đài cao là Bùi Hành Kiệm, Vân Sơ cũng sẽ tặng cho hắn thôi.

Đám bộ hạ cũng không dị nghị gì hành động của Vân Sơ, bọn họ đa phần là phủ binh từng tác chiến ở biên cương về, họ từng mơ ước vinh quang, nhưng trở về họ nhận ra, mình chẳng bằng con cừu.

Huống hồ giờ đây

Tiết Nhân Quý có được vô số phần thưởng, Vân Sơ sai một đội nha dịch tới giúp hắn vận chuyển, cuối cùng đưa tới huyện nha Vạn Niên.

Còn về tiền của đổ trường, tuy người thắng là Tiết Nhân Quý, nhưng Vân Sơ lệnh bọn họ đền tiền cho bách tính huyện Vạn Niên.

Bọn họ không muốn, nhưng không có đổ trưởng nào dám cãi lời, thậm chí đi kêu oan cũng không có.

Ăn một bữa nhưng đói cả đời, bọn họ phân biệt rõ ràng, thủ đoạn của Vân Sơ, quyền thế của y trong huyện, bọn họ biết rõ.

Bách tính đôi chút thất vọng, nhưng không lâu, mùa đông mà, chẳng thể chạy ra đường hò reo mãi được, đa phần vẫn phải trốn trong nhà thôi.

À, cũng may là Tiết Nhân Quý giành được cờ, nếu lúc đó để Bùi Hành Kiệm lấy được, Vân Na sẽ không thèm nhìn y liền mấy ngày cho ma xem, nha đầu đó rất ghét Bùi Hành Kiệm.

Còn những người khác nghĩ gì, mưu tính gì trong cuộc điểm binh đó, Vân Sơ chẳng bận tâm, y xong việc rồi, về nhà thôi.

Trường An khôi phục dáng vẻ vốn có của mùa đông, tĩnh lặng, tuyết lại lất phất rơi, cứ lớn dần, rồi bao phủ toàn thành, Chu Tước đại nhai rất hiếm người đi lại, đã cuối năm rồi, nhiều người tới kinh thành làm ăn đều đã trở về, làm ăn tất nhiên quan trọng, về nhà quây quần bên cha mẹ người thân cũng rất quan trọng.

(*) Đến chương này mới rõ lý do Vân Sơ gắn bó với Trường An.

Bình Luận (0)
Comment