Điểm tướng duyệt binh đã qua ba ngày, Trường An lần nữa bao phủ trong gió tuyết mù mịt, khi trời lạnh tê tái thế này, chẳng có gì khiến tâm tình người ta khoan khoái bằng ăn một bữa lẩu cừu nóng.
Không có ớt luôn là tiếc nuối lớn nhất, được cãi Vân Sơ vẫn có hành hoa, đầu hũ và dầu vừng.
Ôn Nhu thích nhất là dùng thịt cừu tai tái chấm với mù tạt, cho nên hắn ăn uống rất lôi thôi, liên tục phải lau nước mắt nước mũi.
"Bệ hạ dùng tới hơn 2000 công tượng, thâu đêm đào cái đài cao ra, lấy được 800 cân thuốc nổ. Chuyện này nhìn như tuyệt mật, nhưng mà thực ra ai cũng biết."
"Thế nên vì chứng minh mình thanh bạch, Anh công lấy ra một quả Oanh thiên lôi còn châm lửa ném xuống đài cao. Vì nếu ông ta muốn giết vua, lúc đó ném vào bệ hạ là được."
Vân Sơ nghe Ôn Nhu kể chuyện hiểu ra chi tiết, vì sao Lý Trị bỗng dưng dùng lại cái ấm vàng kia để rót rượu.
Ôn Nhu đột nhiên dùng tay che mũi, phát ra tiếng phì lớn, mở khăn tay xem thành quả, cảm thấy hài lòng giấu vào ống tay áo, kể tiếp:" Trường Tôn Vô Kỵ dâng tấu thỉnh tội, đem toàn bộ chi tiết dùng thuốc nổ mà mình lấy đi liệt kê ra, nghe nói là không có bất kỳ sai sót gì."
Địch Nhân Kiệt thở dài:" Chử Toại Lương đi một cái, bên cạnh Triệu công không còn nhân tài, sao có thể không có sai sót, càng thế người ta càng nghi."
Vân Sơ nhai thịt cừu:" Đều không quan trọng, ông ta làm cái gì cũng là sai, thái độ hoàng đế nhắm vào ông ta quá rõ rồi."
"Giờ người chủ sự của viện nghiên cứu thuốc nổ đã bị bắt vào chiếu ngục, các ngươi nói họ có thể giải thích nổi 800 cân thuốc nổ ở đâu ra không?"
Địch Nhân Kiệt khẳng định:" Tất nhiên là có thể rồi."
Ôn Nhu ghé mặt tới gần, hạ thấp giọng xuống:" Ta đoán sau này không một ai dám có dính líu chút nào tới thuốc nổ nữa, đây có lẽ là ý đồ ban đầu của bệ hạ."
"Ăn thôi, ăn thôi, đừng nói chuyện mất hứng nữa, chuyện của đại thần, chuyện của hoàng đế chúng ta đừng nên xen vào, đợi khi nào các ngươi lên cấp lão tặc đã hẵng hay."
Vân Sơ nâng chén lên cụng với Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt, uống uống cười nói rộn ràng.
Khi Lý Hoằng đi vào tẩm cung của mẫu hậu còn chuyên môn bảo các ma ma chỉnh trang lại y phục cho mình, ngay cả một lọn tóc tinh nghịch thoát ra ngoài cũng phải cẩn thận cho vào trong vòng vàng. Nó còn dùng tay búng quả cầu lông đỏ đẹp đẽ mới đi vào trong.
Lý Hoằng vừa tới đã sán tới bên Vũ Mị, ôm đùi nàng ngửa mặt lên:" A nương, con không muốn tới đông cung."
Vũ Mị lạnh nhạt nói:" Con là thái tử, không tới đông cung sao được?"
Nều là trước kia, chỉ cần một ánh mắt không hài lòng của mẫu thân là Lý Hoằng khuất phục ngay, nhưng bây giờ khác rồi, nó được ai đó huấn luyện rồi, chẳng nhưng không sợ còn làm ra vẻ giận dỗi:" Trừ khi mẫu hậu cũng muốn tới đông cung."
Vũ Mị nghi thế mặt mới có nụ cười nhẹ:" Không được, đó là chỗ của con, không phải nơi mẫu hậu sống."
Lý Hoằng ôm chặt đùi Vũ Mị ương bướng làm nũng:" A nương không đi, Hoằng Nhi không đi."
Vũ Mị vỗ mông nó một cái:" Không được nghịch ngợm, đợi phụ hoàng con ra ý chỉ, con tới đông cung học tập bản lĩnh từ các sư phụ, học tốt bản lĩnh hơn hết thảy."
"Hay là phụ hoàng cũng tới đông cung, thế là mẫu hậu cũng đi được rồi."
Mặc kệ nhi tử khốn kiếp ở bên quấy nhiễu, Vũ Mị không làm gì được chỉ còn cách lờ nó đi, tiếp tục xem văn thư trong tay, xem xong đưa hai bản cho nữ quân:" Đi chấp hành đi, hiệu lực ngay lập tức."
Lý Hoằng thấy mẫu thân rảnh rồi lại tiếp tục ôm đùi nàng lải nhải không muốn đi.
Vũ Mị không chịu nổi phiền phức, ra sức đẩy nó ra, càng đẩy Lý Hoằng bám càng chắc, dùng cả hai chân hai tay gắp lấy chân mẫu thân như con gấu mèo ôm cây trúc, Vũ Mị tức điên.
Khi hai mẹ con dây dưa, Lý Trị dẫn gấu lớn đi vào, đón lấy Lý Hiển từ trong tay cung nhân, lật tã ra xem một lúc mới cười hỏi Lý Hoằng:" Sao làm mẫu thân con giận như thế?"
Vũ Mị bực mình:" Nhi tử bệ hạ nói Đông cung quá lớn, nó không muốn đi, muốn kiếm một gian phòng nhỏ chỗ chúng ta ở. Còn nói bệ hạ và thiếp thân tới đông cung ở thì nó mới đi."
Lý Trị kéo Lý Hoằng tới:" Đông cung rất tốt, phụ hoàng trước kia ở đó, cho con biết, đông cung có một tòa lục y đình, đó là cái đình bị thứ cây nhỏ không rõ tên leo kín, như khoác lên chiếc áo xanh. Mỗi năm vào mùa hạ, phụ hoàng mang thảm ra đó ngủ, mát mẻ, dễ có giấc mộng đẹp."
Lý Hoằng tưởng tượng cảnh phụ thân miêu tả, vui vẻ reo lên:" Đợi mùa hè năm sau, phụ hoàng, mẫu hậu và hài nhi cùng tới lục y đình ngủ nhé, cùng có mộng đẹp."
Lý Trị cười càng vui vẻ, nói với Vũ Mị:" Ai chẳng muốn lén lút mơ giấc mộng đẹp. Hoàng hậu, đứa bé này chẳng giống chúng ta gì cả."
Vũ Mị lườm hắn:" May mà đứa bé này từ khi sinh ra luôn ở dưới vành mắt bệ hạ, nếu không con không giống cha, thiếp không gánh được tội."
Lý Trị nhìn Lý Hoằng, lại lấy gương đồng ra soi, cuối cùng để hai cha con dán sát mặt vào nhau, tặc lưỡi:" Đúng là bộ dạng giống hệt trẫm khi còn nhỏ."
Vũ Mị cười quỷ dị, bế Lý Hiền đưa cho Lý Hoằng bế, nhìn hai huynh đệ so sánh.
Lý Hoằng và Lý Trị đều có mắt đan phượng, khóe mắt hơi xếch lên, Lý Hiển thì khác, mắt nó tròn. Mũi Lý Hiển cũng không thẳng như mũi Lý Trị, Lý Hoằng mà bè ra. Nhất là đường giữa môi không rõ như Lý Trị, Lý Hoằng.
" Trẻ con thì đã nhìn ra cái gì chứ?" Lý Trị cau mày khẽ mắng, sau đó bế Lý Hoằng lên, nghiêm túc nói:" Con à, sau này cưới thê tử, càng ngốc càng tốt."
Lý Hoằng gật đầu:" Hài nhi nhớ rồi, sau này phải cưới tức phụ ngốc, nếu không ngốc cũng đánh cho ngốc."
Lý Trị xoa đầu đầu nó:" Con trẫm đúng là sáng suốt."
Hôm sau trời còn rất sớm, Lý Hoằng đã tới Vân gia thực hiện lời dặn của phụ hoàng.
"Vân Na tỷ tỷ, làm thái tử phi của của đệ nhé."
"Không làm, ngươi ngốc lắm."
"Vân Na tỷ tỷ, nếu tỷ làm thái tử phi của đệ, tất cả mọi thứ trong đông cung sẽ là của tỷ."
"Không thèm, đông cung nát của ngươi chẳng có cái gì cả, ca ca ta nói rồi, tường đông cung cũng toàn cỏ, không phải ngươi tới lừa tiền ta chứ?"
"Không phải, không phải, phụ hoàng đệ nói, tìm lão bà nhất định phải tìm người ngốc một chút. Đệ nhìn các nữ hài xung quanh, tỷ ngốc nhất .. Á ..."
Khi Vân Sơ dùng bàn chỉ lông lợn đánh răng nhìn thấy thái tử điện hạ bị Vân Na đè xuống đống tuyết vun ở góc sân ẩu đả, con báo Đại Phì lượn qua lượn lại bên cạnh như tìm cơ hội cắn trộm.