Bàn chải của Vân Sơ rất tệ, cứ rụng lông suốt, cho nên y vừa đánh răng vừa nhổ lông, hơn nữa lông trâu còn cứng, làm y đánh răng chảy máu. Nhổ nước bọt ra có cả máu, mà lợi bị thương bị nước muối làm xót.
Nên đánh răng trở thành chuyện rất khổ ải.
Thái tử bị đánh ở Vân gia đã không còn là chuyện lạ, nên đám ma ma cũng nữ đi theo Lý Hoằng cũng không còn giật mình thon thót sợ mất đầu nữa.
Đừng thấy thái tử bây giờ khóc gào rất thảm, nhưng nếu có người muốn đi đòi công bằng cho thái tử, thái tử sẽ nói là do đứa điêu nô đó bắt nạt nó. Hơn nữa miêu tả cảnh Vân Na bắt nạt nó thành điêu nô kia.
Trong mắt hoàng đế, hoàng hậu, nô phó không phải là người, nên kết cục của điêu nô vì muốn lấy lòng hoàng đế, hoàng hậu, thể hiện trung thành mà đi mách lẻo kia không nói cũng biết.
Có người làm thế rồi, sau đó không ai còn nhìn thấy hay nghe nói tới cung nhân đó nữa, thế nên bọn họ chỉ có thể làm mắt mù tai điếc.
Bị Vân Na đánh không thương tiếc, Lý Hoằng dụi mắt tới bên Vân Sơ khóc tấm tức.
Án này Vân huyện lệnh khó phán xử được, đành dẫn nó đi ăn, lấy món ngon xoa dịu tâm linh.
Đứa bé này không biết làm sao, rất thích ngậm trứng gà, Lý gia họ có bệnh cao huyết áp, bệnh tim di truyền, còn có bệnh tay hỗn, đều là thứ hết thuốc chữa.
Điều kiện sống như thế mà thích món nhiều mỡ, thích ăn mạng, rõ ràng là sợ mình sống lâu quá.
Nên cháo loãng, rau trộn, rồi thêm cái bánh lúa mạch mới là bữa sáng thích hợp cho Lý Hoằng.
Vân Sơ là võ nhân, thường xuyên rèn luyện, nên tiêu hao nhiều, bữa sáng là bánh kẹp thịt thêm một bát rượu nếp hấp trứng gà.
Lý Hoằng ở bên ăn bữa sáng nhạt nhẽo của nó, vừa nhìn Vân Sơ ăn tới mỡ đầy mồm, nuốt nước bọt mấy lần, cuối cùng không nhịn được nói:" Ta muốn ăn bánh thịt."
Vân Sơ lắc đầu:" Bữa sáng của ngươi giống hệt của Huyền Trang đại sư rồi, chẳng qua ngươi được thêm một bát sữa trâu lớn thôi."
"Sữa trâu khó uống, bánh đen không ngon, rau chân vịt ăn như ăn cỏ."
"Hoàng tổ phụ ngươi thường bị chóng mặt, đau đầu, nếu ngươi không muốn sau này cũng suốt ngày ốm yếu bệnh tật, còn đầu đau muốn nứt, đi đứng không vững thì cứ ăn nhiều thịt mỡ vào."
Lý Hoằng bị dọa tái mào, vội vàng cầm bát cháo lên húp cho đỡ sợ:" Sư phụ nói sau này ta cũng sẽ bị đau đầu à?"
Vân Sơ tăng thêm liều lượng:" Nghe Tôn thần tiên nói, đó là bệnh tổ truyền của nhà ngươi, không chữa được đâu. Hoàng tổ phụ ngươi vì võ nghệ cao cường nên bệnh không nghiêm trọng, phụ hoàng ngươi võ nghệ không tốt, nên bệnh nặng hơn nhiều."
Lý Hoằng cầm ngay lấy bánh mì đen ngoạm một miếng thật to:" Sau này ta sẽ luyện tập võ nghệ, ít nhất phải hơn phụ hoàng ta."
"Phải như hoàng tổ phụ ngươi mới được."
"Gần đây ta theo thái phó học sự tích của hoàng tổ phụ, thái phó nói, hoàng tổ phụ sức có thể bắt hổ. Ta bây giờ còn chẳng đánh nổi con báo Đại Phì."
Vân Sơ nghĩ một lúc rồi không vạch trần lời nói dối của thái phó, lại nhìn Đại Phì quanh quẩn cọ vào chân y đợi cho ăn, nó hơn 30 cân rồi, đừng nói Lý Hoằng, nam nhân trưởng thành yếu một chút cũng đừng hòng đánh được nó.
"Ta giúp ngươi bắt một con gấu khoang, còn nhớ không?"
"Nhớ, có điều hiện con gấu đó thành thú cưng của phụ hoàng rồi, nghe mẫu hậu ta nói, phụ hoàng ta bây giờ mà không nắm tai gấu sẽ không nói chuyện."
"Đợi một ngày ngươi có thể thoát khỏi tay ta, mới coi như võ công của ngươi luyện thành."
"Vậy khi đó ta có đánh được Vân Na tỷ tỷ không?" Lý Hoằng mắt lấp lánh:
Vân Sơ thở dài, xem ngươi chỉ có chút lý tưởng đó à, sao không nghĩ cũng tự mình bắt gấu lớn như ta ấy, tấm gương tốt thế mà không học:" Được, Vân Na tỷ tỷ của ngươi chẳng có thiên phú gì ở mặt luyện võ."
"Sư phụ, lần trước người xem Vân Na tỷ tỷ viết chữ cũng nói tỷ ấy không có thiên phú học văn. Còn một lần nhìn tỷ ấy thêu ví tiền cho người, nói tỷ ấy không có thiên phú thuê thùa. Lại cả một lần sư phụ uống canh tỉnh rượu mà Vân Na tỷ tỷ làm, nói tỷ ấy không có thiên phú nấu nướng."
"Rốt cuộc Vân Na tỷ tỷ làm được cái gì?"
Nhìn đôi mắt hồn nhiên của Lý Hoằng, câu hỏi của nó Vân Sơ muốn giứt tóc:" Ngươi xem, trên đời có một loại người, chẳng có bản lĩnh gì hết, nhưng vẫn cứ khác biệt, đó là ai nhìn cũng thích."
"Giống Vân Na tỷ tỷ của ngươi, lúc nhỏ ít học chẳng hiểu gì, sư phụ ngươi là ta đây làm tất cả mọi thứ cho nó, dày công nuôi lớn, không phải chịu chút ủy khuất nào."
"Lớn lên một chút thì có Con khỉ già chủ động mò tới, đem toàn bộ bảo bối cho nó."
"Khi nó vì tóc và mắt khác biệt mọi người, bị người ta kỳ thị, coi là Hồ nữ, khi ta lo Vân Na lớn lên hiểu chuyện sẽ tủi thân thì Huyền Trang đại sư nói nó là Phật tữ, thế là không ai xem thường nữa."
Nói tới đó Vân Sơ tỉnh ngộ nhìn chằm chằm Lý Hoằng:" Ta thấy sau này tới lượt ngươi chiếu cố Vân Na rồi."
Lý Hoằng kinh hãi:" Có phải là ta cũng là người tự tìm tới cửa chiếu cố Vân Na tỷ tỷ không?"
Vân Sơ gật đầu liên tục:" Đúng, là ngươi tự tìm đến. Có những người chẳng biết một cái gì, chỉ cần ngồi đó đợi người tốt với mình xuất hiện là đủ. Vân Na tỷ tỷ của ngươi là người thế đó."
Lý Hoằng lắc tay Vân Sơ liên hồi:" Vì sao chứ?"
Vân Sơ cắn một miếng bánh lớn nhìn Vân Na đang đuổi theo Đại Phì bắt đuôi nó:" Vừa rồi Vân Na đánh ngươi, ngươi có ghét không?"
Lý Hoằng hoang mang lắc đầu.
"Nếu Vân Na gặp nạn, ngươi có giúp không?"
Lý Hoằng hoang mang gật đầu.
Vân Sơ sờ cái đầu tròn của nó:" Chấp nhận số mệnh đi. Chúng ta sở dĩ phải nỗ lực, cuối cùng ngươi phát hiện là nỗ lực vì người khác, không liên quan gì tới chúng ta."
Vân Na đợi Lý Hoằng ăn xong, cứ như quên mất vừa rồi mới đánh đạp nó, cười rất tươi muốn Lý Hoằng đưa tới cung điện ở Khúc Giang chơi. Lần trước Vân Na tới đó, được Vũ Mị thưởng cho một cái kim sai.
Nhìn Lý Hoằng bị Vân Na lôi xềnh xệch đi, Vân Sơ không kìm được tiếng thở dài:" Đáng tiếc."
Ngu Tu Dung bế Mỹ Ngọc Nhi đi qua hỏi:" Đáng tiếc cái gì?"
Vân Sơ nhìn ngang ngó dọc, chỉ thấy Nha đầu béo bám váy lẽo đẽo theo Ngu Tu Dung đi khắp nơi:" Không có gì ... Í! Ta thấy nàng rất là lạ, vì sao suốt ngày chỉ bế Mỹ Ngọc Nhi, vứt Thải Vân Nương của ta ra xa."
Ngu Tu Dung đánh Vân Sơ một cái:" Thải Vân Nương của chàng ăn lại ngủ, ngủ lại ăn, không phải lo. Mỹ Ngọc Nhi của chàng chỉ cần đặt vào nôi là khóc quấy không ngừng, thiếp biết làm sao?"
"Sau này bế Thải Vân Nương nhiều chút."
"Mỹ Ngọc Nhi sẽ khóc đấy."
Vân Sơ vỗ ngực:" Ta bế nó."
Ngu Tu Dung nhét ngay Mỹ Ngọc Nhi vào lòng Vân Sơ rồi đi luôn, nàng căn bản không tin Vân Sơ trông được con, đợi y luống cuống chân tay cầu cứu mình.
Về tới phòng thấy Thải Vân Nương đã dậy rồi, đang kéo chân mình lên, cố gắng cho vào mồm, làm mấy lần không xong.
Ngu Tu Dung cúi xuống nhìn khuê nữ:" Nhà người ta chỉ thích nhi tử, cha con à, còn chú ý tới con hơn, chẳng biết con tu phúc ở đâu ra."
Thải Vân Nương thấy mẹ nói chuyện với mình thì giơ cả chân cả tay lên, há cái mồm không răng cười khanh khách ngốc nghếch, Nha đầu béo chẳng biết gì cũng cười theo.
Thế là cả ba dùng âm thanh kỳ lạ giao lưu, Ngu Tu Dung quên mất hai cha con còn đang ở ngoài.
(*) Sau này mà Lý Hoằng cưới Vân Na, đẻ ra thằng con tóc vàng mắt xanh, sau đó nó lên làm hoàng đế Đại Đường thì Lão Kiết sẽ là đại thần số 1 mãi mãi trong lòng mình.