Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 486 - Q2 - Chương 266: Ồn Ào Cuối Năm.

Q2 - Chương 266: Ồn ào cuối năm. Q2 - Chương 266: Ồn ào cuối năm.

Vân gia trạch viện luôn tràn ngập hoan lạc, nhất là từ khi có thêm hai đứa bé, trong nhà lúc nào cũng rộn ràng cả.

Thôi nương tử bây giờ có một thói xấu, tự nhận là mình già rồi, như hận không thể tính thêm cho bản thân vài ba chục tuổi, giờ thích nhất bê cái rổ kim chỉ dựa vào tường nội trạch, phơi nắng bộ xương già của mình nhìn cái nhà lúc nào cũng ồn ào đó, cười hết sức từ bi mãn nguyện.

Niềm vui hình như biết lan truyền, phường Tấn Xương lúc này cũng rất sôi động, còn chưa Tết nhưng mọi người đã tính toán cho Lễ Nguyên Tiêu rồi, cũng tới lúc bận rộn nhất trong năm của phường.

Lưu Nghĩa mặc cái áo lông cừu ấm áp, từ sáng đã đi kiểm kê lợn vừa được vận chuyện tới phường Tấn Xương, cùng ít trâu lai lịch thần bí.

Số cừu trâu này đều đã được làm thịt, chỉ cần kiểm kê là đưa vào kho của nhà ăn lớn.

Đây không phải công tác quan trọng nhất hôm nay của Lão Lưu, ông ta còn phải đón những điền hộ của Vân Gia đem thứ sản xuất được trong ruộng từ Bá Thượng và Khúc Giang Lý đưa tới.

Điền hộ ở Bá Thượng thì trời chưa sáng đã xuất phát, tranh thủ tới hội hợp ở Khúc Giang Lý, rồi cùng nhau đem tô năm nay tới Vân gia.

Kỳ thực không có nhiều, toàn bộ đất đai của Vân gia ở Bá Thượng đều trông bông, thu lợi từ bông đã tính rồi, cho nên những điền hộ này không cần mang gì tới.

Vân Sơ đã nói những lời này rồi, Ngu Tu Dung cũng đã nói rồi, Lưu Nghĩa càng nói không biết bao lần. Dù là thế các điền hộ vẫn thấy, suốt cả một năm nhận tiền nhận lương thực từ nhà chủ, mình lại không đưa nhà chủ cái gì, họ rất bất an.

Hai cái trang tử của Vân gia đưa tới chỉ có sáu đảm lương thực, một con lợn, hai con cừu, mười con gà vịt, còn có mười con cá.

Lưu Nghĩa không từ chối mà trịnh trọng học nhà khác thu tô, đem cân, đem đo, kiểm tra gia súc gầy béo, còn trách móc điền hộ nuôi gia súc không tốt.

Đám điền hộ nghe thế thì khúm núm cười nịnh, nói mời quản gia sang năm xem bọn họ có tiến bộ không?

Một vụ bóc lột biến thành vở kịch vui ấm áp tình người, Vân Sơ thấy mình lãi lắm rồi, giờ trưng ra bản mặt ban ơn cho người ta nữa trên trạch viện Vân gia sấm sét nổ đì đùng suốt ngày mất.

Điền hộ tới, tất nhiên phải chiêu đãi, đưa tới nhà ăn lớn là tiện nhất rồi.

Tới thì thấp thỏm bất an, đi thì cười tươi tỉnh, nhất là điền hộ ở Bá Thượng lần đầu đi nộp tô, ai nấy cả đêm không ngủ.

Bọn họ vừa đi một cái, Lưu Nghĩa đem bàn tính ra tính, giữa chừng tức giận đẩy bàn tính đi, thôi khỏi, đằng nào chả lỗ.

Cuộc sống cứ thế dần dần tiến tới trong quá trình lời lời lỗ lỗ đó.

Đôi khi kiếm được tiền Vân Sơ chẳng thấy vui, lắm lúc lỗ rành rành thì y lại cao hứng.

Không phải Vân Sơ có vấn đề, mà huân quý Đại Đường đa phần đều thế cả.

Đối với kẻ địch mạnh thì không lùi một bước, tính toán thiệt hơn từng li từng tí, còn đối với kẻ yếu thì ít nhiều thể hiện chút lương tâm.

Vân Sơ không thấy đó là biểu hiện của nhân từ, giống con hổ ăn no rồi, chẳng ngại để cho con chuột ăn vụng ít thịt thừa còn sót lại.

Con người mà, phức tạp lắm., đơn thuần lấy tốt xấu mà luận thì quá nông cạn, đúng sai đôi lúc cũng mơ hồ.

Gần đây Lý Nghĩa Phù làm sai một chuyện, ông ta khi tuần tra nhà giam Đại Lý Tự, phát hiện ra một nữ tử tên Thuần Vu Thị vô cùng đáng thương, nhất thời động lòng trắc ẩn, bảo Đại lý tự thừa Tất Chính Nghĩa thà nàng ra.

Một nữ tử từ nhà lao ra, tứ cố vô thân, không cơm ăn áo mặc phải làm sao?

Hết cách, Lý Nghĩa Phù lại nổi lòng từ thiện, thu nhận Thuần Vu Thị, lại lo lắng nàng từ nhà lao ra sẽ bị người trong nhà coi kinh, nên nạp nàng làm thiếp.

Vậy là một nữ tử đáng thương giữa biển người mênh mông có nơi chốn sinh sống.

Đây đúng là việc thiện lớn trên đời.

Một chuyện toàn thiện toàn mỹ như thế lọt vào tai Đoàn Bảo Huyền vừa làm Đại lý tự khanh chưa được hai tháng, hình như biến vị.

Vào đại triều hội cuối cùng của năm Vĩnh Huy, chuyện vốn có thể xử lý nội bộ, Đoàn Bảo Huyền lại nói công khai trước triều, hi vọng hoàng đế trừng phạt nặng Lý Nghĩa Phù vì vươn tay tới Đại lý tự.

Năm Hiển Khánh sắp tới rồi, Vân Sơ vẫn chưa có tư cách vào đại điện cùng các đại lão thương lượng quốc sự.

Có điền bây giờ người xếp trước mặt y chẳng còn mấy, đợi bên trong từ quan vài người, chết vài người, biếm vài người rồi bị Lý Trị giết vài người là Vân Sơ có thể vào đại điện sưởi ấm rồi.

Chắc là cũng chẳng lâu nữa đâu.

Nhưng Vân Sơ cũng chẳng thích vào đại điện, nơi đó thiếu tự do, nếu gặp phải chuyện cười không thể cười ngay được, gặp phải chuyện làm người ta phẫn nộ cũng không thể mở mồm ra chửi được ... Nhất định sẽ bị táo bón kinh niên mất.

Không như ở bên ngoài, do Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt cách vị trí Vân Sơ không xa, quán quán trà vừa vặn ba người uống, nên tiệc trà của Vân Sơ mỗi lần triều nghị càng phong phú rồi.

Bọn họ còn hẹn nhau trước, nên mỗi người góp một thứ, không khác gì bữa tiệc nhỏ. Nhất là người ta run cầm cập trong gió tuyết, mình thì vừa nướng bánh, nướng thịt, nướng quả, uống trà nóng, lắng tai nghe chuyện vui trên triều, hưởng thụ gấp đôi.

Đã thế hôm nay trên triều còn có màn chửi nhau đặc sắc, đại học sĩ Lý Nghĩa Phù dùng ngôn ngữ thô bỉ nhất trên đời, chửi cho Đoàn Bảo Huyền không đáp lại được.

Vân Sơ vừa nghe chửi nhau vừa hỏi Địch Nhân Kiệt:" Tên Tất Chính Nghĩa đó chắn đường ngươi à?"

Địch Nhân Kiệt lắc đầu:" Làm sai thì phải gánh hậu quả."

Ôn Nhu không tin:" Một Đại lý tự thừa lén thả một nữ nhân, chuyện bé xíu như vậy mà lại kinh động tới Đại lý tự khanh à?"

Địch Nhân Kiệt dứt khoát chối bỏ liên quan:" Có tận năm Đại lý tự thừa, ta là người chất phác nhất, là một tên ngốc chỉ biết phá án chứ chả biết gì hết."

"Vậy là bốn người kia lao vào cắn nhau à?"

"Đại lý tự thiếu khanh Lão Bành sắp điều tới trung thư tỉnh, Đại lý tự chính sẽ thiếp nhiệm, như vậy có một cái ghế trống, nói không chừng là do năm người bọn ta thay thế. Ta thì quá trẻ, tư lịch cạn, nên khỏi tính."

Ôn Nhu gập ngón tay tính:" Tất Chính Nghĩa bị đá khỏi cuộc chơi rồi, sau đó tên mách lẻo của Đoàn Bảo Huyền cũng đi nốt, vậy là còn hai người. Cơ hội càng cao, đấu đá càng dữ dội, cuối cùng chỉ còn tên ngốc chịu khó làm việc không màng tranh đấu."

Mặt trời dần lên cao, đại triều hội sắp kết thúc, ba người xử lý hiện trường, no cái bụng, ấm cái thân, thoải mái về đội ngũ, đợi tan triều.

Ngự sử tuần tra lờ đi hành vi không thể chấp nhận được của ba người Vân Sơ, nói cũng vô ích, hắn nói một lần rồi, kết quả cả ba tên đó quay sang nhìn hắn cười rất hiền hòa, chẳng hiểu sao hắn rợn sống lưng, từ đó hắn không dám nói nữa.

Lúc này trên đại điện truyền ra tiếng phán quyết của Lý Trị, phái hai người thẩm tra Lý Nghĩa Phù, một là cấp sự trung Lưu Nhân Quỹ, một là ngự sử Trương Luân.

Lưu Nhân Quỹ thì giờ rất ít người biết được ông ta ở đâu, đương nhiên không cách nào về thẩm tra Lý Nghĩa Phù. Trương Luân thì nổi tiếng thiếu lập trường nhất trong số ngự sử.

Nên chắc chắn chẳng tra ra được cái gì.

Bình Luận (0)
Comment