Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 487 - Q2 - Chương 267: Mời Diêm Lập Bổn Vẽ Tranh. (1)

Q2 - Chương 267: Mời Diêm Lập Bổn vẽ tranh. (1) Q2 - Chương 267: Mời Diêm Lập Bổn vẽ tranh. (1)

Hôm sau thôi có tin Tất Chính Nghĩa treo cổ, sau đại triều hội là quan phủ nghỉ ngơi chuẩn bị ăn Tết rồi, nên Vân Sơ chẳng muốn nghe tới chuyện không vui đó.

Quà Tết chuẩn bị xong rồi, Vân Sơ đem tới nhà Lý Tích, Tô Định Phương, Trịnh Nhân Thái, Lương Kiến Phương là coi như xong. Còn về phần Địch Nhân Kiệt, Ôn Nhu, Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý, Hà y thừa thì phái quản gia Lưu Nghĩa đi tặng là đủ.

Còn trong phường tới tặng quà à, tới nhà ăn lớn ăn một bữa là giải quyết hết, bọn họ kiếm cớ tụ tập ấy mà, càng đông càng vui.

Tặng quà cho Tôn Tư Mạc và Huyền Trang là phiền nhất, Vân Sơ tốn cả năm chuẩn bị.

Quà Tết cho Tôn Tư Mạc là bản in của ( Thiên kim phương), in thì không khó, nhưng lão thần tiên muốn in cả tranh vẽ các loại thảo dược, nên mãi gần Tết mới xong.

Còn Huyền Trang đại sư là bộ Tây Du thích ách truyện, bên trên cũng đầy đủ hình vẽ, nào là thần tiên các chốn, phật đà, bồ tát đều được minh họa khổ lớn, làm cuốn sách càng đáng đọc.

Tặng quà cho Tôn Tư Mạc tất nhiên phải đi cả nhà, nên trước Tết Táo Vương, Vân Sơ dẫn cả nhà long trọng kéo tới Kỷ vương phủ. Không có nha đầu béo, tuy Vân Sơ coi nó như khuê nữ của mình, trong nhà đối xử không có gì khác biệt, nhưng ra ngoài phải khác, người ta là công chúa đấy, chuyện cần chú ý vẫn phải chú ý. Thế nên sáng nay cả nhà tất bật chuẩn bị đi chúc Tết, nha đầu béo đứng bám vào một cửa rơm rớm nước mắt nhìn theo, nó chẳng khóc chẳng đòi, càng làm người ta xót xa, cả nhà suýt không đi được. Mọi người quyết định nhanh về nhanh.

Lý Thận bệnh nặng, nên thường ngày không tiếp khách.

Biết Vân Sơ tới mới gắng gượng bò dậy, dẫn cả nhà y tới đạo quán ở hậu trạch bái kiến lão thần tiên.

Thấy Vân Sơ cứ liếc nhìn gương mặt vàng vọt của mình, Lý Thận hơi ngại:" Bôi thuốc đấy."

"Vương gia cẩn thận quá."

"Cẩn thận thế nào cũng không phải là quá."

Vân Sơ gật đầu, nhưng mà hắn có cẩn thận thế nào cũng vô ích thôi, chỉ cần Lý Trị và Vũ Mị thực sự muốn đối phó với hắn thì Tôn thần tiên bảo vệ cũng không nổi.

Đôi phu thê đó đang điên cuồng thu nạp quyền lực, bất kỳ thứ quyền nào bọn họ không khống chế được đều thú về.

"Đợi hoàng đế và hoàng hậu chuyển tới Lạc Dương là tốt rồi." Vân Sơ an ủi hắn:

Lý Thận cười buồn thảm:" Ngươi không biết rồi, bệ hạ xây hoàng thành ở Lạc Dương cũng xây trạch viện cho ta. Đôi khi ta nghĩ năm xưa chẳng thà lão thần tiên đừng cứu ta."

Quá thảm, Vân Sơ chẳng còn lời nào hơn để an ủi hắn nữa rồi. Khi vào hậu trạch thấy lão thần tiên đang luyện ngũ cầm hí, tuy ông đã trăm tuổi, vẫn đem uy mãnh của hổ, trầm ổn của gấu, khéo léo của vượn, nhẹ nhàng của chim, nhàn nhã của hươu thể hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Đợi ông tập xong, Vân Sơ đưa bản in Thiên kim phương tới.

Tôn Tư Mạc vừa lật xem vừa gật gù:" Ngươi làm rất tốt, tốt hơn cả dự liệu của ta. In cuốn sách này chắc tiêu tốn không ít."

Lý Thận lập tức nói:" Cháu bù cho Vân huyện lệnh."

Tôn Tư Mạc thất vọng:" Thứ ngươi nợ Vân Sơ, không phải dù tiền tài mà bù đắp được.

Nói rồi đẩy cuốn sách tới trước mặt hắn.

Lý Thận cầm sách lên, ngay lập tức nhìn thấy năm chữ Người in ấn Lý Thận, sững ra tại chỗ, rồi không có chút dấu hiệu nào nước mắt rơi lã chã, ân tình này quá lớn.

Tôn Tư Mạc lờ hắn đi, tới bế Mỹ Ngọc Nhi và Vân Thải Nương, ngồi xuống giường gấm cười khà khà, tựa như bức thanh thần tiên hạ phàm tay bế hai đứa bé xinh đẹp.

Ngu Tu Dung nhìn cảnh này nhất thời xúc động nói:" Nếu mời Diêm công bộ vẽ lại cảnh này thì tốt biết bao."

Vốn chỉ là một câu nói vui, không ngờ Tôn Tư Mạc coi là thật, còn gọi Lý Thận vẫn đang ôm sách khóc:" Không phải ngươi giao hảo với Diêm Lập Bổn sao, mời ông ta tới đây vẽ cho ta một bức."

Lý Thận vội vàng lau nước mắt, gọi Vân Na:" Đi với ta."

Vân Na đang trêu chọc tiểu chất nhi, tiểu chất nữ ngạc nhiên:" Vương gia, ta đi làm gì?"

"Diêm Lập Bổn gần đây vẽ một bức Túy tăng đồ, tuy vẽ hết sức sống động, nhưng mà một tăng nhân bị ông ta vẽ thành người say rượu. Đám đạo sĩ thường dùng bức tranh này chế giễu tăng nhân."

"Chúng tăng giận lắm, gom mười vạn tiền mới Diêm Lập Bổn vẽ một bức Túy đạo sĩ đồ. Thế là hai bên chửi nhau, còn quay sang chửi cả Diêm Lập Bổn, làm ông ta giận không muốn vẽ nữa."

"Lần trước ta nói với Diêm Lập Bổn, thấy một thiếu nữ tóc vàng mang vẻ đẹp thiên nhiên ban tặng, là tinh linh hiếm có trên đời. Muội theo ta tới cho ông ta xem, nói không chừng khơi lên nhiệt tình vẽ tranh của ông ta."

Vân Na cười tít mắt, gặt đầu ngay.

Diêm Lập Bổn đã lên tới chức công bộ thượng thư tất nhiên là không phải tùy tiện có thể gọi tới vẽ tranh cho ngươi được.

Toàn bộ tranh vẽ công thần Lăng Yên Các đều từ tay ông ta mà ra, nhờ thứ đó, tài vẽ tranh của ông ta có thể xưng là đệ nhất Đại Đường.

Lý Thận có thể mời Diêm Lập Bổn vẽ tranh, nhưng muốn chỉ định chủ đề cho người ta là không thể nào, phải xem hứng thú của người ta.

Vân Sơ còn đỡ, Ngu Tu Dung cười muốn toét miệng rồi, lén lút bảo nha hoàn Tử Quyên về lấy trang phục đẹp nhất, trang sức đẹp nhất của nàng tới. Còn mượn của Kỷ vương phi một gian tĩnh thất để tắm rửa thay y phục.

Lão thần tiên cởi tã hai đứa bé ra, đôi tay dài bắt đầu xoa bóp từ gót chân, muốn Vân Sơ cho kỹ, học lấy bản lĩnh này, về nhà xoa bóp cho con.

Nhà Diêm Lập Bổn không xa, chẳng bao lâu sau Lý Thận, Diêm Lập Bổn, Vân Na đã về, một mình Vân Na phải đeo cái bọc lớn.

Vừa thấy Tôn Tư Mạc, Diêm Lập Bổn chưa nói gì đã dập đầu liên hồi.

"Huynh trưởng ngươi đã là đèn cạn dầu rồi, không phải thuốc men có thể chữa được, chừng còn nửa năm nữa thôi, đừng lãng phí thời gian đi tìm thuốc men nữa, sống cho tốt vào." Tôn Tư Mạc nói trước:

Diêm Lập Bổn khóc to:" Lão thần tiên, thực sự không thể cứu sao, vãn bối không cam tâm."

"Đây là chuyện thường tình của con người, huynh trưởng ngươi có thêm nửa năm, với nhiều người là hi vọng xa vời."

Diêm Lập Bổn tạ ơn Tôn Tư Mạc, ổn định lại tâm tình rồi quay sang nhìn qua Vân gia.

Hai đứa bé trắng trẻo bụ bẫm giống nhau như hai giọt nước, càng nhìn càng yêu, Vân Sơ hôm nay mặc bộ nho phục, nhưng không có vẻ thư sinh yếu ớt mà cao lớn hiên ngang. Ngu Tu Dung là mỹ nhân đỉnh cấp, xinh đẹp khéo léo.

Về phần Vân Na, tin rằng hai ba năm nữa thôi, vẻ đẹp của đứa bé này sẽ làm chấn động Trường An.

Bình Luận (0)
Comment