Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 488 - Q2 - Chương 268: Mời Diêm Lập Bổn Vẽ Tranh. (2)

Q2 - Chương 268: Mời Diêm Lập Bổn vẽ tranh. (2) Q2 - Chương 268: Mời Diêm Lập Bổn vẽ tranh. (2)

Cả nhà Vân Sơ vây quanh lão thần tiên tạo hình suốt cả buổi sáng, đến chiều Diêm Lập Bổn thêm màu lên tranh, Vân Sơ nhìn một cái phát hiện nhà mình phí công tạo dáng rồi.

Vì trong tranh lão tổ tông to gấp đôi người Vân gia, hai đứa bé mũm mĩm để mông trần, một nằm dưới chân lão tổ tông, một thì vươn người muốn đứng lên, tóm lấy hồ lô ở hông lão thần tiên.

Vân Sơ và Ngu Tu Dung rất thảm, y thì bê một cái khay chứa thứ trông giống thuốc, lão bà thì bê cái khay đặt bát thuốc nhỏ còn bốc khói. Cả hai nhỏ bằng nửa lão tổ tông, nhìn là biết loại nhân vật phụ vẽ kèm đỡ trống tranh.

Nhưng mà còn đỡ hơn Vân Na, nó ẩn sau bức bình phong lộ ra nửa người.

Tổng thể mà nói bức tranh khí phái, phòng ốc cao lớn, khung cảnh rộng lớn, diện mạo lão thần tiên kỳ lạ vô cùng, mị thọ dài cả thước, đến cả nếp nhăn trên ống tay áo cũng thể hiện tỉ mỉ hết mức.

Hai đứa bé vô cùng sinh động, hoạt bát nhìn là đã yêu. Chỉ có phu phụ Vân Sơ và Vân Na như thể dùng thêm một nét bút cũng lười.

Mà tranh ông ta vẽ ra chẳng liên quan gì tới tư thế Vân gia tích cực tạo hình suốt nửa ngày.

Đã thế Lý Thận còn hết lời khen Diêm Lập Bổn vẽ tranh tới mức thuận tay vẩy mực đã có thần. Diêm Lập Bốt hết sức hài lòng với bức tranh này, cung kính đưa tới trước mặt lão tổ tông:" Vãn bối đã dốc hết sức, chẳng thể hiện được một phần vạn phong thái lão thần tiên, thật tiếc."

Lão tổ tông cười khà khà, xem ra lão nhân gia có nhận thức rõ ràng về về ngoại hình của mình.

Về phần người Vân gia, Diêm Lập Bổn từ đầu tới cuối chẳng thèm nói câu nào, thi lễ với lão thần tiên xong là đắc ý đi thẳng, chẳng hề giống người có ca ca sắp chết.

Vân Ngu Thị Ngu Tu Dung xem bức tranh hết lần này tới lần khác, còn rơi nước mắt, sau đó cười ngốc nghếch, kích động quên cả lễ nghi.

Đôi huynh muội Vân gia cực kỳ bất mãn, sáu người trên tranh không hề giống sáu người được vẽ, hoàn toàn khác với bức tranh gia đình mà Vân Sơ muốn.

Có điều bây giờ Vân Na đi nhiều hiểu biết rồi, một số lời không thích hợp nói bên ngoài, gương mặt nhỏ nhắn đanh lại, đỏ bừng bừng.

Có bức tranh này rồi, Ngu Tu Dung chẳng cần con nữa, hai huynh muội đành mỗi người bế một đứa.

Cả nhà được Lý Thận tiễn ra tận cửa, đây là chuyện không đơn giản.

Vừa lên xe một cái, Ngu Tu Dung liền lên cơn điên, cắn mông hai đứa con, nhảy lên người Vân Sơ đấm lung tung mấy cái, rồi lôi Vân Na khiếp đảm trốn trong góc ra, kéo tay cắn cho Vân Na kêu inh ỏi.

Đến thế rồi mà nàng còn chưa hả, gọi gia phó tới, bảo Tử Quyên mau mau đi mới lão bà rảnh rỗi của Ôn Nhu, lão bà vừa hết thời gian ở cữ, Công Tôn nữ sĩ độc thân lại có con. Tất cả mau mau tới Vân gia, nàng muốn mở đại hội thưởng thức tranh.

Tới đại môn phường Tấn Xương, nhìn thấy phủ binh thiếu chân thiếu tay truy sát cho hoang, cảm giác rất hiền hòa, Ngu Tu Dung nhổ kim sai muốn thưởng. Còn may trước khi ném ra nàng phát hiện là kim sai do hoảng hậu thưởng, thấy không thích hợp, liền ném ra ba quả vàng.

Lưu Nghĩa vừa tới chào hỏi, Ngu Tu Dung lấy ngay bạch ngọc bài trên hông Vân Sơ, làm ông già đứng không vững, cho rằng gia chủ muốn đuổi mình đi, suýt cắt cổ tại tội.

Vân Sơ hôm nay được chứng kiến nữ nhân bại gia là thế nào, người bán kẹo hồ lô chào hỏi, nàng rút ngay một xấu cắn, thấy chua, định thưởng hai quả vàng chỉ thưởng một.

Nhu Nương chạy tới tìm Vân Na, thấy đứa bé này toàn thân không có chút trang sức nào, Ngu Tu Dung tháo hoa tai vàng thưởng cho tiểu cô nương, ban thưởng cả hai cái thì nàng vẫn tiếc.

Vừa mới vào nhà, Ngu Tu Dung bế Nha đầu béo đang chập chững chạy ra đón, hôn lấy hôn đề làm nó đờ người ra vì sợ hãi. Con báo Đại Phì nhanh chân lao lên mái nhà chạy mất nên thoát nạn.

Thấy Thôi nương tử ngồi may vá cứ trố mắt ra nhìn mình, Ngu Tu Dung ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên ngực thở dốc:" Ta sắp chết rồi, ta sắp chết rồi, sờ tim ta xem có phải sắp nhảy ra ngoài không?"

Đợi khi Thôi nương tử đầu đầy dấu hỏi chấm biết là chuyện gì thì bà nương này cũng điên luôn, tung luôn cả cái giỏi kim chỉ, úp vào đầu Nhị Phì, la hét gọi người lập tức quét dọn từ đường Vân gia, phải treo bức tranh này trong từ đường, tế bái như tổ tông.

Chuyện tiếp theo khỏi phải nói, Vân gia chó chạy gà bay, Thôi nương tử lên cơn rồi, không một phó phụ nào dám lười biếng. Thêm vào quản gia biết nguồn cơn cũng điên nốt, Vân gia còn chưa tới Tết đã tưng bừng lắm rồi.

Thường ngày khi lão bà của Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt và Công Tôn tới, mỗi người bế một đứa con, Ngu Tu Dung bế những hai đứa, lại còn một đứa cả ngày lẽo đẽo theo bên như cái đuôi.

Đề tài của các nàng luôn xoay quay đám trẻ con, mấy đứa bé liên tục luân chuyển qua tay các nàng.

Hôm nay thì khác, Vân Sơ một mình bế hai đứa bé, bên chân còn có nha đầu béo Ngọc Nô Nhi. Địch Nhân Kiệt cũng bế nhi tử cực béo của hắn, Ôn Nhu thì bế nhi tử của Công Tôn, bên chân là nhi tử của hắn. Ba đại nam nhân đưa mặt nhìn nhau không nói lên lời.

Còn về phần bốn nữ nhân kia vào hoa sảnh nói chuyện, bọn họ nghe thấy tiếng lão bà của Ôn Nhu sai phó phụ hâm rượu, có lẽ hôm nay định không say không về.

Vân Na rất tổn thương đứng bên cạnh Vân Sơ, vén tay áo lên mách ca ca dấu răng bị tẩu tử cắn tới giờ chưa phai.

"Bức tranh đó chẳng giống chút nào hết." Rốt cuộc Vân Na cũng ấm ức thốt lên lời trong lòng:

Địch Nhân Kiệt trước nay coi trọng sự thực, lấy luật pháp làm chuẩn lại nói:" Giữa giống và không giống mới là cảnh giới tối cao của vẽ tranh, lấy thần lấy cốt mà không lấy da thịt, đó mới là phương thức vẽ tranh của cao thủ."

"Vân Sơ, lần này được Diêm công vẽ tranh cả nhà, cực kỳ hiếm có đấy."

Ôn Nhu cứ bị nhi tử của Công Tôn móc lỗ mũi, bực tức quay đầu sang bên:" Vân Sơ chỉ muốn để lại cho con cháu đời sau biết bộ dạng của mình, không phải là một bức tranh chẳng giống gì hết. Địch Nhân Kiệt, ngươi đừng vì được Diêm Lập Bổn tiến cử, khen ngợi mà nói những lời không có tiết tháo đó."

Địch Nhân Kiệt hừ một tiếng:" Mỗ gia không thèm nói chuyện với bạch đinh."

Ôn Nhu khùng lên:" Nhà ta một nhà ba công khanh, ngươi dám nói nhà ta là bạch đinh à?"

Địch Nhân Kiệt cho tay vào trong lòng lấy ra cái mai rùa:" Vậy thì đọc cho ta xem."

Vân Sơ và Ôn Nhu cùng ghé đầu tới, chỉ thấy trên mai rùa đầy ký hiệu, giống chữ lại không giống chữ, nhìn nửa ngày trời không nhận ra nổi một chữ.

Địch Nhân Kiệt tiện thể khinh bỉ luôn cả hai:" Đã bảo các ngươi là bạch đinh mà không chịu nhận, quẻ bốc nho nhỏ không nhận ra, còn mặt mũi ở đây đàm luận tranh Diêm công sao?"

Bình Luận (0)
Comment