Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 489 - Q2 - Chương 269: Âm Mưu Giáp Cốt Văn.

Q2 - Chương 269: Âm mưu giáp cốt văn. Q2 - Chương 269: Âm mưu giáp cốt văn.

Vân Sơ không biết giáp cốt văn, nhưng mà các loại giáp cốt văn thì y thấy nhiều rồi.

Còn Ôn Nhu thì thuần túy là chó nhìn sao, trừ hoa cả mắt thì không biết cái gì:" Ngươi bác học tới mức này rồi sa?"

Địch Nhân Kiệt tỉnh bơ đáp:" Ta cũng chẳng hiểu gì!"

Ôn Nhu tức tới mức suýt ném đứa con của Công Tôn vào mặt hắn, vậy mà ngươi nói như thật vậy.

"Các ngươi còn nhớ Thuần Vu Thị không?"

"Là nữ tử đáng thương được Lý Nghĩa Phù thu nhận à?"

"Đúng, giờ bị ngự sử Trương Luân giam lại nhà lao rồi." Địch Nhân Kiệt thở dài:" Giờ phiền lắm, nghe nói Thuần Vu Thị đã có thai hai tháng."

Ôn Nhu cười thô bỉ:" Lý Nghĩa Phù còn khỏe thật đấy."

"Nhưng Lý Nghĩa Phù không nhận, vì ông ta tiếp xúc với Thuần Vu Thị chưa tới hai tháng! Nên ông ta đang tố cáo Đại lý tự dâm nhục nữ tù. Nói mình có ý tốt lại thành đại sỉ nhục, đòi Đoàn Bảo Huyền phải có câu trả lời."

"Đoàn Bảo Huyền đổ cho Tất Chính Nghĩa đã chết, nhưng Lý Nghĩa Phù lấy ra thư tuyệt mệnh của Tất Chính Nghĩa, nói Đoàn Bảo Huyền dâm nhục nữ tù này. Khi Đoàn Bảo Huyền phát hiện nữ tù được thả thì vu cáo cho Lý Nghĩa Phù.

"Tóm lại từ đầu tới cuối toàn là Đoàn Bảo Huyền làm ác vu hại người khác, Lý Nghĩa Phù còn nói, nếu bệ hạ không cho hắn câu trả lời, hắn từ quan." Địch Nhân Kiệt kết luận:" Tình thế giờ đảo chiều hoàn toàn."

Ôn Nhu tò mò:" Không biết Thuần Vu Thị đẹp cỡ nào khiến hai vị quan lớn tòng tam phẩm cắn nhau?"

Địch Nhân Kiệt gật gù:" Đúng là rất xinh đẹp."

"Ta ... À .." Ôn Nhu kéo cả Vân Sơ vào:" Hai bọn ta có thể gặp được không?"

Địch Nhân Kiệt nghiêm nghị nói:" Các ngươi một có tiếng cưỡng hôn ca cơ giữa ban ngày, một có tiếng hoàn khố, toàn là loại thấy sắc quên nghĩa, dính vào đây là thối hoắc đấy."

Vân Sơ nãy giờ trầm tư không tham gia câu chuyện, mới đầu y đúng là có hơi hoài nghi Lý Nghĩa Phù nhất thời thấy sắc mê muội, tới giờ thì rõ ràng là một âm mưu, nhưng nếu chỉ để loại bỏ Đoàn Bảo Huyền thì không đáng bày ra chuyện lớn như thế, rõ ràng mang âm mưu lớn hơn:" Nữ nhân đó có liên quan tới cái mai rùa này à?"

Địch Nhân Kiệt trả lời một câu làm hai người kia chấn kinh:" Ba chúng ta đều không nhận ra thứ quỷ bùa này, Thuần Vu Thị lại biết."

Vân Sơ và Ôn Nhu gần như cùng lúc hỏi:" Nữ nhân này có lai lịch gì?"

"Năm xưa Tần Hoàng đốt sách chôn nho, giết một người tên Thuần Vu Việt, là tiên tổ của nàng. Thuần Vu Thị còn nói, giờ người còn biết loại văn tự này chỉ có gia tộc nàng, nhưng vì học không tác dụng gì, nên mỗi nàng biết."

Địch Nhân Kiệt kể:" Khi ta thẩm tra nữ nhân này, nàng còn giải thích ý nghĩa trên mai rùa cho ta. Mai rùa này tên tứ phương phong, là do tiền dân thời cô dùng bói toán, hướng tư phương cầu mong được mùa."

Tiếp đó Địch Nhân Kiệt dùng giọng điệu trầm bổng quái dị đọc mai tùa, khiến Vân Sơ và Ôn Nhu mắt tròn mắt dẹt.

Vì nghe có lý lắm.

"Thật khó phân biệt thật giả, vì mỗi nàng biết thôi, muốn nói gì chẳng được đúng không? Nhỡ chẳng may là thật thì sao?"

"Chặt đầu thì dễ, nhưng chặt rồi không lắp lại được nữa, nên có sử quan thỉnh cầu hoàng đế hạ thủ lưu tình tha cho phụ nhân có thai này. Cho bọn họ nghiên cứu xem số văn tự nàng giải nghĩa là thật hay giả."

Ôn Nhu hít sâu một hơi:" Nếu nữ nhân này tìm ra một cái mai rùa, phát hiện trên đó có lời sấm, châm ngôn thì phải làm sao?"

"Thứ này quá đáng sợ, năm xưa có bài hát - Đường trung nhược hữu nữ vũ đại vương. Làm thái tông hoàng đế anh minh sợ hãi không thôi, kiếm bừa tội danh chém chết cả tộc Lý Quân Tiện."

"Địch Nhân Kiệt, nữ nhân này phải giết để trừ hậu họa."

Địch Nhân Kiệt day huyệt thái dương:" Ta cũng biết thế, nhiều người biết thế, nhưng Lý Nghĩa Phù che chở nữ nhân này, trừ khi chứng minh được nàng nói dối, nếu không thì không giết được."

Ôn Nhu tức giận:" Thứ mỗi ả biết, lấy gì mà chứng minh."

"Tìm ra vài mảnh mai rùa nữa là được, nếu nói linh tinh, đối chiếu là ra thôi, đáng tiếc thời gian qua ta tìm khắp Trường An không thấy."

Vân Sơ ồ một tiếng:" Nếu chỉ có thế thì đơn giản, thứ đó nhà ta không ít."

Địch Nhân Kiệt nhảy dựng lên:" Thật à?"

“Nói dối các ngươi làm gì?”

Vân Sơ gọi phó phụ trong nhà tới, bảo hộ bế mấy đứa bé rồi mới dẫn Địch Nhân Kiệt, Ôn Nhu đi tìm mai rùa.

Ở Đại Đường này, nếu như nói ở đâu nhiều thứ ly kỳ cổ quái nhất, vậy nhất định là nhà thuốc.

Và nhà thuốc nào nhiều thứ cổ quái nhất, vậy phải tính tới nhà thuốc bình chuẩn của phường Tấn Xương.

Ở nơi này có phân, kim loại, vỏ cây, rễ cây, lá cây, bùn đất đều có thể cho vào thuốc.

Theo như Vân Sơ nhớ, trong thế giới của y, nơi mà con người phát hiện những chữ viết ghi trên mai rùa, xương thù nhiều nhất là nhà thuốc. Hơn nữa còn từ một vị trung dược phát hiện ra, tên là long cốt.

Nhà thuốc bình chuẩn sau khi được lão thần tiên kiểm tra qua một lượt, thành nơi được bách tính coi là có nhiều loại thuốc nhất, chất lượng nhất của Trường An.

Tới nơi Vân Sơ sai dược đồng lấy toàn bộ long cốt được tích trữ trong nhà thuốc ra.

Không lâu sau bốn năm dược đồng khiêng long cốt ra xếp đầy trên bàn.

Không xem không biết, xem một cái Vân Sơ còn giật mình, vì y phát hiện ra, từ ngoại hình uy mãnh của bộ xương, rất có khả năng nó là xương khủng long.

Dược đồng không biết ngượng mồm vỗ lên cái hàm dưới còn dính đầy răng, phét lác với Vân Sơ:" Luận tới long cốt, chẳng nơi nào tốt bằng chỗ chúng ta. Huyện tốt xem này, đây thực sự là xương của con rồng đấy.

Vân Sơ nhìn chằm chằm cái hóa thạch khủng long khổng lộ, lệnh:" Mang về nhà, thứ này phải cất giữ."

Dược đồng gật đầu lia lịa:" Đúng thế ạ, dược liệu tốt thế này phải cất để trong nhà dùng."

Địch Nhân Kiệt và Ôn Nhu chẳng hứng thú gì với hóa thạch khủng long, bọn họ bới đống xương, mai rùa, rất nhanh phát hiện hơn trăm mảnh có văn tự.

Càng tìm càng hưng phấn.

Cái hóa thạch hàm dưới khủng long, Vân Sơ phải dốc hết sức mới bê lên được, ước chừng con thú này còn sống nuốt chửng mình không thành vấn đề.

Ở bên kia hai tên chọn ra được rất nhiều xương thú, mai rùa có chữ, từ vui sướng thành trầm mặc.

Vân Sơ vác hàm khủng long, hai người kia lấy sọt bê một đống thứ xương, lần nữa về hoa sảnh nhỏ của Vân gia.

Trong hoa sảnh có địa long, nên rất ấm áp, Vân Sơ lấy cái bản chải, như chuyên gia khảo cổ, chải xương.

Địch Nhân Kiệt và Ôn Nhu vẫn đần mặt đối diện đống xương.

Không khó đoán ra tâm tư của họ.

Nếu chỉ Thuần Vu Thị có cái mai rùa kia, còn có thể nói là nàng bịa ra.

Giờ thì có cả đống thế này rồi, phải giải thích thế nào đây? Nói nó không phải văn tự ai mà tin.

Vân Sơ chẳng buồn để ý, chải xương rất tỉ mỉ, tìm được xương hàm khủng long không quá khó, nhưng còn cả răng hoàn chỉnh thế này quá khó.

Hóa thạch khủng long rất thô rát, không bóng tí nào, Vân Sơ quyết định sau này phải chải thường xuyên, chải cho nó bóng lên. Như thế mới có thể dùng hàm khủng long này hóa giải kế hoạch yêu ma lợi dụng giáp cốt văn của Lý Nghĩa Phù.

(*) Thuần Vu Việt, một đại lão Nho gia, khi Tần Thủy Hoàng thống nhất TQ lập chế độ quận huyện, ông này một mực phản đối, đòi chia lại thành chư hầu như thời Chu. Kết quả là … sự kiện đốt sách chôn nho nổi tiếng.

Bình Luận (0)
Comment