Có mai rùa khắc văn tự, Địch Nhân Kiệt và Ôn Nhu ngày càng trầm mặc.
Trên đời này đúng là có thứ văn tư xa xôi hơn cả kim văn. ( Văn tự khắc trên đồng, thời nhà Ân-Chu, Tần-Hán)
Phát hiện này làm Địch Nhân Kiệt vừa hưng phấn lại ủ rũ, có lẽ đây là chỗ lợi hại của Lý Nghĩa Phù, một kẻ xấu bụng đầy học vấn đáng sợ hơn kẻ xấu thường trăm lần.
Sầu lo của nam nhân không ảnh hưởng tới niềm vui của nữ nhân, các nàng đều say cả, ai nấy được nha hoàn dìu lên xe ngựa. Tiếp đó hai nam nhân mặt tối đen bế con cũng lên xe, đoán chừng ngày mai trong khuê phòng của họ sẽ có màn vật thể lạ bay tứ tung.
Ngu Tu Dung cũng say rồi, đã thế còn muốn cho con bú, Vân Sơ lo con bú sữa nàng bị say nên không cho, để chúng uống sữa trâu.
Tử Quyền vừa đỡ Ngu Tu Dung nằm xuống thì bà nương này nôn ọe. Thế là Vân Sơ sắc mặt không vui đưa hai đứa con sang phòng bên, để lại Từ Quyên hầu hạ nàng.
Hôm sau mới sáng sớm Ngu Tu Dung đầu tóc bù xù như ma xuất hiện ở đầu giường nhìn chằm chằm làm người ta phát khiếp:" Thiếp tìm chàng và con suốt đêm."
Nói rồi nhảy lên giường kiếm chỗ ấm áp chui vào, ôm hai đứa con, lát sau ngày khò khò, Vân Sơ lần nữa thở dài.
29 Tết, Cửu Phì trở về.
Nam nhân mặt rỗ chịu không biết bao nhiêu khổ cực ở Thổ Cốc Hồn đã về.
Mỗi năm vào ngày 29, Vân gia đều gói rất nhiều sủi cảo, gói xong đặt ở bên ngoài cho đông cứng lại, đó sẽ là thức ăn chính của Vân gia trong ba ngày tới.
Mọi người trong nhà đều tham gia vào đại nghiệp gói sủi cảo, cả Cửu Phì vừa về cũng vậy.
Năm nay Vân Sơ gói sủi cảo đậu hũ, đây là món quà giành cho Huyền Trang đại sư.
Đại sư bây giờ rất thích ăn chế phẩm đậu, hoặc có thể nói, chẳng phải vì ông thích, một cao tăng sớm vô dụng vô cầu, ham muốn ăn uống cũng nhạt. Ông không ăn mùi vị của đậu hũ, mà thưởng thức tình nghĩa và sự ấm áp từ người làm ra nó.
Tay Cửu Phì rất đen, nhưng rửa sạch sẽ, ở cao nguyên quá lâu, giờ cả tay của hắn cũng lồi lõm, may mà vẫn rất linh hoạt, gói từng cái sủi cảo như đĩnh bạc.
"Ngươi không định cưới lão bà để kiếm người nối dõi à?" Vân Sơ không hỏi hắn ở Thổ Cốc Hồn làm gì:
"Lang quân, tiểu nhân nói bao lần rồi, tiểu nhân có lão bà, có con, giờ vẫn giữ mình vì tiểu nhân, sao có thể phản bội họ." Cửu Phì mặt mày đau khổ, lang quân cứ nói chuyện này mãi:
"Ta biết, nhưng ngươi bao năm không đi tìm họ, như thế là dày vò họ, cũng dày vò bản thân, tội gì khổ thế?
"Tiểu nhân đã nói là từng làm một việc không mặt mũi nhìn ai mà. Lang quân không định truy hỏi tiểu nhân rốt cuộc làm gì chứ?"
Vân Sơ lắc đầu:" Không, ngươi khó lắm mới sống cẩu thả tới giờ, vạch trần vết thương ra thì ngươi làm sao sống được nữa."
Cửu Phì cười gượng:" Đa tạ lang quân cảm thông, chúng ta nói chuyện Thổ Cốc Hồn đi."
"Ngươi về rồi thì nơi đó không liên quan gì tới chúng ta nữa, số trâu cùng với phú hộ Thổ Cốc Hồn mà ngươi mang về đã giúp nhà ta rất nhiều, mục đích đã đạt rồi, nơi đó để mặc Trương Giản Chi và Từ Kính Nghiệp đi."
"Chúng ta có thể bố cục từ giờ."
Vân Sơ đặt một cái sủi cảo gói xong lên rèm phơi khô:" Bố cục cái gì, bố cục địa bàn của mình à? Còn quá sớm, cũng chẳng để làm gì."
"Điều duy nhất ta có thể làm bây giờ là tìm người chung chí hướng, quy tụ bên cạnh. Điều ta muốn làm không phải ảnh hưởng tới một triều một đại, mà có thể thay đổi hoàn toàn tư tưởng người Đường, như vậy mới có thể tạo ảnh hưởng lâu dài."
"Về phần tài phú, địa bàn, chẳng qua là thứ có thể tiêu vong bất kỳ lúc nào, vội có mấy thứ đó làm gì?"
Cửu Phì cười, cũng không hỏi xem rốt cuộc lang quân muốn làm gì, chỉ thấy theo lang quân làm việc rất thoải mái. Mà bây giờ hắn chỉ mong sự thoải mái, áp chế bi thương như Thái Sơn đè nặng lồng ngực.
Gói sói cảo xong, Vân Sơ muốn ăn một bát, nhưng bị Thôi nương tử ngăn cản, lý do đây là quy củ của Vân gia, họ sẽ ăn sủi cảo từ 30 Tết tới mùng 3 Tết. Không thể phá hỏng.
Có quy củ nghiêm ngặt mới lưu truyền được lâu dài.
Khắp cả viện tử toàn sủi cảo là sủi cảo, vậy mà Vân Sơ không có sủi cảo mà ăn, buồn ơi là buồn.
Buổi chiều trời bắt đầu đổ tuyết, Vân Sơ lệnh Lưu Nghĩa đóng cổng phường lại, cả phường chuẩn bị yên tĩnh đón năm mới.
Phường Tấn Xương quanh năm náo nhiệt tức thì yên ắng hẳn, tuyết trắng rơi lên trên con phượng hoàng khổng lổ, làm nó càng toát lên vẻ thuần khiết.
Tuyết rơi lên con đường nhỏ trải đá, mau chóng tan chảy hòa vào nước kênh. Tuyết rơi trên trúc xanh, nặng dần cong xuống, đống tuyết rơi bịch lên đầu con ngốc nghếch ... Nó vẫn chả nhận ra, con thì ngủ, con thì ăn như cũ.
Chỉ còn cái tháp Đại Nhạn nát kia, tuyết rơi xuống càng thêm huy hoàng mỹ lệ, một đàn vịt bay qua, phát ra tiếng kêu hòa nhịp với tiếng cối xay gió.
Nấp trốn lầu con thành nhất thống
Kể gì Đông, Hạ với Xuân, Thu.
Đó chính là phường Tấn Xương lúc này, cho dù cách tuyệt với thế giới cũng chẳng kinh hoàng, chỉ thong dong bình đạm.
Giấy đỏ mà Ngu Tu Dung đặt đã được đưa tới, nhiều vô kể đủ cho các phụ nhân phường Tấn Xương dùng.
Đến Tết, nhu cầu dùng giấy đỏ rất lớn, đầu tiên là dán câu đối Tết.
Thứ này trước kia Đại Đường không có, là do Vân Sơ mang tới, lần đầu tiên là ở Tết Táo Vương, y viết câu đối Tân niên nạp dư khánh, gia tiết hào trường xuân. (Năm mới thêm nhiều phúc, Tết đến gọi mùa Xuân)
Sau đó Lưu Nghĩa giỏi bợ đít lệnh mỗi nhà đều phải viết câu đối dán cửa, thế thì làm khó phường dân quá. May là phường Tấn Xương chẳng thiếu gì người đọc sách, vậy là thư sinh nghèo cuối năm co ro thương cảm trong Lậu Thất liền làm không hết việc, đối thất ngôn, đối ngũ ngôn liên tục xuất hiện.
Không phải nói chứ, giấy đỏ viết đối, dán lên cửa, lên tường, lên đủ mọi nơi, trông thích mắt thật.
Qua hai năm phát triển thôi, bây giờ nhà nào mà không có câu đối treo cửa thì rất thô bỉ, vô văn hóa.
Tác dụng nữa của giấy đỏ là làm tiền giấy, trước kia mọi người chỉ dùng giấy trắng, khi Vân Sơ xúi Ngu Tu dùng giấy đỏ xem, thế là chuyện dùng tiền giấy đỏ dán cửa sổ cũng thịnh hành.
Dưới nền tuyết trắng, gạch đen, trúc xanh thêm chấm đỏ, Vân Sơ lên tháp Đại Nhạn nhìn xuống thỏa mãn vô cùng.
Ngày 30 Tết, Vân Sơ dẫn toàn thể nhân viên huyện nha, người cưỡi ngựa, người ngồi xe, người đi bộ, rầm rộ diễu hành khắp phường thị trong huyện.
Hôm nay là ngày hưu mộc, Vân Sơ muốn để bách tính toàn huyện biết, dù là Tết vẫn có quan phủ, nếu có kẻ bất pháp, ngựa hại bầy, sẽ trừng phạt nghiêm khắc. Chuyện này hiển nhiên cực kỳ được lòng người, nhà nhà ra đường chắp tay cảm tạ.
Trời sắp tối, chuông toàn bộ thành Trường An gõ lên, mỗi tiếng chuông gửi gắm một phần mỹ hảo của mọi người vào năm mới.
Vân Sơ hi vọng nguyện vọng của mọi người đều được thực hiện.
Nơi khác y không dám đảm bảo, ít nhất ở huyện Vạn Niên này, năm Hiển Khánh nhất định tốt hơn năm Vĩnh Huy.
Nhất định!
(*) Kết thúc giai đoạn Vĩnh Huy chi trị kéo dài 6 năm, tiếp tới là năm tháng nhiều sóng gió.
Hết luôn Q2, thực ra là Q3 luôn, nhưng mà lão Kiết lẩn thẩn quên cắt quyển.