Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 492 - Q3 - Chương 002: Lý Nghĩa Phù Quyền Thế Ngợp Trời.

Q3 - Chương 002: Lý Nghĩa Phù quyền thế ngợp trời. Q3 - Chương 002: Lý Nghĩa Phù quyền thế ngợp trời.

Đại triều hội đầu tiên của năm Nguyên Khánh, Lý Nghĩa Phù thể hiện thần uy trên triều, Đại lý tự khanh Đoàn Bảo Huyền ngồi chưa nóng chỗ đã phải tới Lạc Châu làm trưởng sử.

Ngự sử Trương Luân tới Đan Châu.

Đại lý tự thừa Trương Huệ xét xử Thuần Vu Thị tới Càn Châu làm pháp tào.

Đại lý tự thừa Địch Nhân Kiệt xử án công bằng, thăng lên Đại lý tự chính, tòng lục phẩm.

Có thể nói tất cả người liên quan với vụ án Thuần Vu Thị đều ngã ngựa nhất, ấy thế mà tên người qua đường rõ ràng như Địch Nhân Kiệt lại được thưởng.

Tháng Giêng gió vẫn lạnh thấu xương, và Vân Sơ thì chưa trà trộn được vào đại điện sưởi ấm.

Hơn nữa vì y gần đại điện quá rồi, y ở phía trên cùng rồi, nên gió ở nơi này càng lớn, ở thời điểm khắc nghiệt thế này, dù có quán quán trà để uống, vẫn lạnh tái tê.

"Sao không ai nói tới phán xét Thuần Vu Thị nhỉ?" Vân Sơ hai tay cầm chén trà nóng không nỡ uống, nhưng không uống nguội ngắt rồi thì uống càng tệ, quay sang hỏi Ôn Nhu:

"Nữ nhân đó chưa được chết, Lão Địch đem toàn bộ số long cốt mà ngươi tìm được vào thái sử giám. Đám lão quan ở đó mừng phát cuồng, có người nói, họ đã nghiên cứu thứ này sâu lắm rồi, không phải một phụ đạo nhân gia so được."

"Nói thật đấy à?"

Địch Nhân Kiệt ở bên góp lời:" Nói thật đấy, ít nhất bây giờ họ bắt đầu nghiên cứu rồi."

Vân Sơ cuối cùng cũng uống chén trà:" Ngươi lại tính lợi dụng đám sử quan à?"

Địch Nhân Kiệt than thở:" Ta trở về suy đi tính lại mà không sao phá giải được cục diện Lý Nghĩa Phù tạo ra. Ta thấy để người khác được lợi, chẳng thà tặng cho các sử quan còn hơn."

Vân Sơ cười trên đau khổ của người khác:" Lão sư sẽ hận chết ngươi."

"Ông ấy ném văn thư vào mặt ta trước mặt rất nhiều người."

"Ông ấy làm thế sao, thật quá đáng."

Địch Nhân Kiệt cười méo xẹo:" Không quá, ta mới là người quá đáng, ông ấy và ta là sư đồ, ở vụ án không có tính chất rõ ràng, ta nên ngả về ông ấy, chứ không nên đem hết lợi ích tặng cho thái sử gián."

Vân Sơ bất ngờ:" Ngươi lại còn bênh ông ấy à?"

Địch Nhân Kiệt xua tay:" Không phải, tại ngươi không xem văn thư hoàn chỉnh của Đại lý tự, nếu không ngươi sẽ thấy lão sư của chúng ta xử lý sự việc lão luyện thế nào."

"Ta thấy thật đáng tiếc, với học vấn và thủ đoạn của lão sư, vốn có thể làm năng thần trị thế, ông ấy lại đi lên con đường nịnh thần."

Khi ba người Vân Sơ châu đầu vào nhau uống trà bàn tán, cửa đại điện mở ra, đã tan triều rồi, mọi người đang đi ra. Thông thường chức vị lớn hơn sẽ ra trước, vậy mà bọn họ lại thấy Lý Nghĩa Phù cầm hốt bản từ trong đi ra đầu tiên.

Lý Nghĩa Phù vốn đang đắc ý bước đi, chợt nhìn thấy ba người Vân Sơ đang tụ vào một chỗ thậm thà thậm thụt, dáng vẻ rất bỉ ổi. Ông ta đột nhiên đổ hướng, nghiêm nghị nhìn họ:" Có ta ở đây, các ngươi đừng mong bước vào trong điện."

Đám Địch Nhân Kiệt, Vân Sơ, Ôn Nhu nhìn nhau có chút ngỡ ngàng, sau đó Vân Sơ đột nhiên cười phá lên, cười gập cả người, vừa cười còn vỗ đùi. Đến cả hai tên đồng bạn cũng không hiểu y lên cơn gì.

Tiếng cười này lập tức thu hút sự chút ý của người khác, không hiểu chuyện gì diễn ra, Lý Nghĩa Phù thì cau mày, sắc mặt khó coi.

Vân Sơ hắng giọng, thu lại nụ cười, cung kính chắp tay hành lễ với Lý Nghĩa Phù:" Tiên sinh chớ trách, không phải là đệ tử vô lễ, mà vì ngoài phường thị đồn thổi tiên sinh và Thuần Vu thị ân ái một tháng lại có thể khiến nàng mang thai hai tháng. Lão sư không khỏi cao hứng cho lão sư, loại bản lĩnh này chư vị ở đây không có."

Lý Nghĩa Phù tức thì mặt tím tái như gan lợn, chỉ mặt Vân Sơ quát:" Càn rỡ!"

Địch Nhân Kiệt đang đứng đần ra đó liền sáng mắt, cũng đi lên thi lễ cung kính, mặt nịnh bợ rất đáng ăn đòn:" Bản lĩnh này của lão sư, làm bọn đệ tử hâm mộ lắm, nếu bốn vị niên huynh trong phủ cũng có tài đó, bọn đệ tử nhất định tới bái phỏng."

Lý Nghĩa Phù không ngờ hai tên này quật cường hơn xa dự tính của mình, chỉ một lời uy hiếp khiến chúng phản ứng mãnh liệt như vậy.

Có điều lời đã nói rồi, Lý Nghĩa Phù chẳng có gì mà hối hận, mắt sắc lạnh quét về phía Ôn Nhu.

Còn chưa nói gì Ôn Nhu xoa xoa tay đi tới:" Chuyện tốt như vậy sao hai vị huynh trưởng không gọi tiểu đệ đi cùng với, bản lĩnh độc môn của Lý công, không học sao được."

Đây là chuyện vô cùng lúng túng, bách quan nhiều người vờ không nghe thấy gì hết, cắn răng cười đi qua, nhưng cũng có người cười to chẳng kiêng dè gì, như trung thư lệnh Đỗ Chính Luân.

Dù bị sỉ nhục lớn, Lý Nghĩa Phù không muốn tranh cãi ở đây cho mất thân phận, chỉ gật đầu:" Tốt, tốt lắm."

Rồi phất tay áo mà đi.

Lý Tích cũng là một trong số đại thần không e ngại quyền thế của Lý Nghĩa Phù, đi tới nói một câu:" Tốt, tốt lắm!"

Nói giống nhau, ý nghĩa khác hẳn, Vân Sơ bình thản nói:" Ngươi ta chỉ thẳng mặt ức hiếp rồi, hạ quan sao có thể lùi bước. Nếu như ông ta chỉ nói một mình Hoài Anh huynh, hạ quan và Ôn ngự sử đã chẳng xen vào làm gì."

Ôn Nhu vờ không nhìn thấy gương mặt đen xì của phụ thân cách đó không xa:" Đúng thế."

Địch Nhân Kiệt tức giận:" Sao các ngươi biết người ta không nhắm vào hai người các ngươi, còn ta chỉ vì đứng chúng mà bị vạ lây?"

Lý Tích nhìn ba người trẻ tuổi cãi nhau, lắc đầu cười bỏ đi.

Bùi Hành Kiệm có tư cách vào đại điện, đợi các vị đại lão đi trước mời rời đại điện, cười hả hê:" Các ngươi phiền toái lớn rồi."

Vân Sơ hừ khẽ:" Còn cách nào chứ, bọn ta chức quan nhỏ, chẳng lẽ chịu người ta úp phân lên đầu mà không tiếp à? Sau này còn bao nhiêu thứ úp lên đầu.”

Các vị đại thần thấy ba người Vân Sơ đắc tội với Lý Nghĩa Phù mà chẳng có vẻ gì là sợ hãi, ai nấy lắc đầu thở dài, đúng là thứ Nhị Bách Ngũ. Một số gian xảo thì giơ ngón cái lên khen ngợi, thứ tiểu nhân vô sỉ như Đỗ Chính Luân càng lớn tiếng khen ngợi, cổ vũ ba người Vân Sơ liều mạng với tên gian tặc Lý Nghĩa Phù.

Có điều đại đa số quan viên nhìn bọn họ không khác gì cục cứt chó, đi qua cũng tránh xa một chút.

Ba quan nhỏ lục phẩm, buông lời giễu cợt một quan viên tòng tam phẩm, bất kể thế nào cũng có tội dĩ hạ phạm thượng.

Không ai thích những kẻ như vậy.

Nói không chừng ba tên quan nhỏ xíu này tới đại triều hội lần sau sẽ bị biếm quan đi đày hết.

Chỉ một người không nghĩ thế, đó là Hứa Kính Tông.

Bình Luận (0)
Comment