Ngồi trong xe ngựa, nghĩ lại lúc Hứa Kính Tông nghiêm túc giảng giải đạo lý cho mình, nhất là khi nói về ba thằng tiểu tử kia, Lý Nghĩa Phù phải nhịn cười lắm.
Hứa Kinh Tông hết thời rồi, Lý Nghĩa Phù chỉ mượn mồm lão ta để nói với hoàng đế mình đã biết sai lầm, còn lão già đó nói không chừng sẽ thua trong tay ba người trẻ tuổi đó, nguyên nhân là vì không đủ coi trọng bọn chúng.
Ôn Nhu có gia tộc đứng sau, đương nhiên là tương lai không kém, song đáng nhắc tới là Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt.
Ông ta không quên ngày đầu tới Quốc tử giám, tên tiểu tử Địch Nhân Kiệt trông thật thà chất phác, ai cũng nghĩ chỉ biết phá án ấy cũng học Vân Sơ ném đồng song ra ngoài, bái mình làm lão sư, loại lòng ganh đua mạnh như vậy, làm sao hiền lành cho được.
Ông ta không chỉ biết Huyền Trang đại sư vào ở trong gia miếu Vân thị, còn biết Diêm Lập Bổn vừa vẽ cho Vân gia bức toàn gia hoan lạc đồ, nhân vật trung tâm là Tôn Tư Mạc.
Ông ta biết Lý Hoằng xuất cung nhất định tới phường Tấn Xương, biết Ngu Tu Dung đang nuôi dưỡng đứa bé tên Ngọc Nô Nhi.
Sau khi biết những tin này, Lý Nghĩa Phù vô cùng hâm mộ Vân Sơ, kẻ này là cái dây leo, khi mọi người không chú ý, y đã lan đi khắp nơi quấn chặt lấy rồi. Một thế gia hào môn sắp xuất hiện, không cách nào ngăn cản.
Mà những chuyện này Hứa Kính Tông có vẻ không biết.
Đối với người như vậy, Lý Nghĩa Phù đáng lẽ ra phải lôi kéo về phía mình, nhưng có người nói với ông ta, Vân Sơ muốn thành Kinh Triệu duẫn của Trường An. Mà có vẻ hoàng đế cũng thích Vân gia thành gia tộc có thể ảnh hưởng và kiến thiết Trường An.
Thế nhưng cũng chỉ giới hạn thế thôi.
Như thế liên minh với Vân gia, Lý Nghĩ Phù không được lợi ích gì, Vân gia cũng không được chút lợi ích nào khi liên minh với ông ta.
Vậy thì trở thành kẻ địch bề ngoài cũng không tệ.
Nghĩ tới đó Lý Nghĩa Phù cũng phải cảm khái về sự thông minh của ba người trẻ tuổi đó.
Ông ta tuyên bố sẽ cản trả đường tiến bộ của chúng, chúng thẳng thắn đáp lễ không e dè, tuy phản ứng mạnh hơn ông ta tưởng tượng, xem ra đụng chạm tới tự tôn của chúng thật.
Song không sao cả, chúng đều không phải đám Nhị Bách Ngũ, dám phản ứng như thế là nhìn ra thế cục đằng sau, nhìn giao phong quyết liệt, thực tế vẫn còn đường hợp tác sau này.
Chúng thông tuệ, cuồng ngạo, vô sỉ, lại còn tàn nhẫn, đều là thứ chất liệu tốt sinh ra để làm quan.
Loại này một khi đàn áp chúng, đợi tới ngày rồng thoát khốn thăng thiên là lúc ông ta thân bại danh liệt, trừ khi phải hạ sát thủ khi chúng chưa đủ nanh vuốt ... Tiếc là hoàng đế sẽ không cho, hoàng hậu có vẻ cũng không ủng hộ.
Xe ngựa về tới nhà, Lý Nghĩa Phù từ trên xe xuống liền thấy Thuần Vu Thị vừa phá thai không lâu.
Nữ nhân này cười rất đẹp, giọng ca càng ngọt ngào, nhất là khi nàng hát tình ca, thực sự khiến người ta có cảm giác quay về điền viên.
Lý Nghĩa Phù nắm bàn tay bàn tay nhỏ lạnh giá của nàng:" Kỳ thực không cần làm thế, ta có thể nhận đứa bé đó làm nghĩa tử."
Thuần Vu Thị nhoẻn miệng cười:" Nó không đủ tư cách."
Lý Nghĩa Phù đưa tay lên vuốt nhẹ gò má nàng:" Có nắm được đám lão tiên sinh kia không?"
"Ở đạo điểu tích trùng văn này, thiếp thân là đệ nhất thiên hạ, lang quân không cần phải thấy khó xử."
"Ta muốn tin nàng lắm, nhưng cả thiên hạ chỉ có nàng biết điểu tích trùng văn, đây là điểm mạnh, cũng là điểm yếu. Nàng hẳn cũng hiểu, chứng cứ duy nhất thì khó làm người ta tin."
"Vậy sao thiếp nghe nói, người tên Vân Sơ nhìn thấy tứ phương phong quy giáp vốn là bí mật bất truyền của Thuần Vu gia, vậy mà Vân Sơ xem xong chỉ dùng chưa tới nửa canh giờ đã tìm ra hơn trăm món. Nếu bảo y không biết gì thì thiếp không tin." Thuần Vu Thị khó hiểu:
"Có phải Địch Nhân Kiệt nói với nàng?" Lý Nghĩa Phù thấy nàng gật đầu thì thở dài:" Chẳng qua là hắn muốn truyền tin cho nàng, đừng bóp méo hàm nghĩa của điều tích trùng văn thôi. Đây không phải chuyện tốt, chúng ta bị kiềm chế rồi."
Thuần Vu Thị nói nhỏ:" Thiếp thân tận lực thể hiện sự đáng thương trước mặt Địch Nhân Kiệt, vậy mà hắn ngồi im, không có chút biểu hiện nào."
Lý Nghĩa Phù cười ha hả:" Nếu nàng xuất hiện mười năm trước, ta cũng có thể khắc chế được bản thân giống hắn, khi đó ta chỉ một lòng theo đuổi công danh, mỹ sắc chỉ như bùn đất. Bây giờ ta không cần ngụy trang nhiều như thế nữa, cũng không cần khắc chế dục vọng được bản thân, nên mới để nàng thực hiện được ý đồ xấu."
Thuần Vu Thị cười khúc nhích, nép người vào lòng Lý Nghĩa Phù:" Lạc Châu Thuần Vu thị có người để dùng, lang quân có thể vời tới xem sao."
Mặc dù nữ nhân này vì gia tộc giết trượng phu, giết đứa con trong bụng, nhưng Lý Nghĩa Phù không sợ nàng, ôm vòng eo nhỏ vuốt ve:" Không sợ cả nhà bị cuốn vào vòng xoáy sao?"
"Nếu Thuần Vu thị không lần nữa vang danh thiên hạ, bị người đời lãng quên, thiếp không cam lòng."
…….. ………. …………
Vũ Mị vừa nôn xong, thái y đã bắt mạch rồi, nàng lại lần nữa có thai, không giống với hai đứa bé trước, lần này có thai, nàng nôn rất dữ.
Xúc miệng xong, Vũ Mị nhìn Lý Hiển nằm trên thảm quẫy đạp lung tung, ánh mắt âm trầm.
Trong khi đó một đứa con khác của nàng.
“Ngọc Nô Nhi, Ngọc Nô Nhi, con đâu rồi?”
Hậu viện Vân gia, Ngu Tu Dung tìm kiếm Ngọc Nô Nhi, chẳng biết nó đi đâu rồi, nàng không sốt ruột, coi đây như trò chơi của hai người thôi. Cuối cùng vào phòng ngủ của mình, phải bới ba con gấu mèo vải cực lớn trên giường ra mới tìm thấy Ngọc Nô Nhi trốn ở phía dưới.
Ngọc Nô Nhi cười bẽn lẽn gọi “mẹ, mẹ”, giang tay ra đòi bế.
Đứa bé này hơi chút là thích giấu mình đi, hơn nữa sự kiên nhẫn rất kinh người, có thể trốn vài mấy canh giờ không nói không rằng, mới đầu mọi người sợ hết hồn, đóng chặt cửa phường huy động cả phường tìm kiếm, giờ quen rồi.
Ngu Tu Dung bế đứa bé nặng trĩu tay lên, thân mật vỗ mông nó một cái, Ngọc Nô Nhi dụi đầu vào lòng nàng, như muốn khoan một cái lỗ chui vào.
Vân Sơ tay bế Thải Vân Nương, hơi lo lắng nhìn Ngọc Nô Nhi, cảm thấy nó có vấn đề, dặn:" Sau này phải tránh để Ngọc Nô Nhi ở một mình, Vân Na hồi nhỏ cũng vậy đấy, nên ta đành đi đâu cũng cõng nó theo, dần dần uốn nắn được."
"Phu quân định an bài gì với đứa bé này?"
"An bài gì, để nó lớn lên vui vẻ là được rồi."
Ngu Tu Dung thắc mắc:" Nhưng phu quân đối xử với hoàng tử Hoằng không như thế."
Vân Sơ lắc đầu:" Ta không hề lợi dụng gì đứa bé đó, hết thảy việc ta làm cho tới nay đều chỉ để nó có thể sống sót thôi."
Ngu Tu Dung không hiểu:" Người ta sắp thành thái tử rồi đấy."
"Chính vì làm thái tử mới nguy hiểm."
"Nếu phu quân không có an bài gì với Ngọc Nô Nhi, thiếp thân ngày mai sẽ đưa nó đi bái kiến hoàng hậu. Hi vọng hoàng hậu thấy nó trắng trẻo đáng yêu, sẽ thu về nuôi dưỡng."
Vân Sơ rất tán đồng cách làm của lão bà, đứa bé này từ khi rời mẫu thân, cả hai chưa từng gặp lại:" Đưa đi gặp cũng tốt, mẹ con lâu ngày không gặp sẽ không còn tình cảm, không tốt cho Ngọc Nô Nhi."
Ngu Tu Dung hôn chụt lên cái má bầu bĩnh của Ngọc Nô Nhi, nó lại xấu hổ áp mặt vào ngực nàng:" Đứa bé ngoan thế này, người mẹ nào không muốn."
Vân Sơ cảm khái:" Người vì quyền thế mà sinh, ngày nào không nắm quyền ngày đó không yên tâm, nắm quyền càng lớn lại càng không yên tâm."
Ngu Tu Dung bĩu môi:" Phu quân cũng suốt ngày lẩm bẩm quan chức mình nhỏ quá còn gì."
Vân Sơ nghiêm mặt nói:" Ta khác họ, ta muốn quyền lực là để làm được nhiều việc hơn, không phải để khống chế nhiều người hơn. Nàng phải hiểu, hai thứ này khác nhau hoàn toàn đấy."
Ngu Tu Dung giơ Ngọc Nô Nhi lên, để cả đối diện với nhau:" Chẳng ai tin chàng đâu, đúng không?"
Ngọc Nô Nhi gật đầu lia lịa, Vân Sơ cười ha hả, chẳng bận tâm, bế khuê nữ ra ngoài tắm nắng.
(*) Máy đẻ Vũ Mị =))
(*) Điểu tích trùng văn: Ý nói thứ văn tự xa xôi đã tuyệt tích.