Ngọc Nô Nhi có một cái thảm nhỏ, đó là khi Vũ Mị đưa đứa bé này tới, trên người đó quấn tấm thảm này.
Bây giờ nó đã hai tuổi rồi, cái thảm đó cũng vì giặt đi giặt lại mà đã rách tới xác xơ.
Nhưng nếu muốn Ngọc Nô Nhi ngủ ngoan, phải đắp cái thảm đó lên người nó, nó sẽ ôm chặt lấy cái thảm, chỉ cần đụng vào thảm, nó sẽ lập tức tỉnh lại.
Hôm nay phải vào cung, cho nên mới sáng sớm Ngọc Nô Nhi còn đang ngủ say đã bị đánh thức, sai phó phụ đưa đi giải quyết vệ sinh, tắm rửa thật sạch sẽ.
Ngọc Nô Nhi đầu rất tròn, cực kỳ thích hợp để tết một bím tóc dựng đứng, Ngu Tu Dung còn thắt một cái nơ con bướm lên đó.
Trẻ con chỉ cần bụ bẫm trắng trẻo thôi là ai cũng thích hết, thêm vào mặc bộ váy quấn ngực, một chiếc áo tay dài, một đôi tú hoa hài. Lại dùng tơ ngũ sắc xỏ ngọc bài đeo lên cổ Ngọc Ngô Nhi, thế là đứa bé trong bức tranh Tết hiện ra trước mắt.
Vân Sơ giơ đứa bé này lên thật cao, nói với đám phó phụ cung nhân đầy phòng:" Vân gia gia thích hợp nuôi trẻ con không nào?"
Thôi nương tử vỗ vỗ cái bụng tròn của mình:" Không chỉ thích hợp nuôi trẻ con, còn thích hợp nuôi lợn nữa, lang quân xem nhà ta lợn đầy chuồng thế này, ha ha ha."
Ngu Tu Dung nhận lấy Ngọc Nô Nhi, nói với cung nhân trong phòng:" Hôm nay ta đem đứa bé này trả cho mẹ nó, các ngươi cũng có thể về cung tiếp tục chiếu cố Ngọc Nô Nhi rồi. Hoàng hậu thấy các ngươi chiếu cố tâm can bảo bối của người tốt như thế, nhất định có trọng thưởng."
Nói tới đó rưng rưng nước mắt:" Đứa bé này ở bên ta hai năm, nhìn nó từ cục thịt đỏ hỏn biền thành đứa bé ngoan thế này, nói bỏ được là trái lòng."
"Nhưng vì Ngọc Nô Nhi, ta phải trả nó về cho hoàng hậu, nó bắt đầu nhận được người rồi, nếu không quay về, tình cảm mẹ con sẽ đạm bạc."
"Đứa bé này do ta nuôi nấng, ta không thể nhìn nó bị thua thiệt, nó là công chúa của Đại Đường, vốn phải có hết thảy mọi thứ thuộc về công chúa. Mà những thứ đó, chỉ có đưa nó về, nó mới có được."
Vân Sơ không chịu nổi mấy cảnh này, kéo Vân Na đã bắt đầu rơi nước mắt đi.
Nói với Thôi nương tử cũng đi ra theo:" Thưởng cho các cung nhân nhũ nương, hỏi họ, nếu không muốn về, có thể cầu xin hoàng hậu một ân điển tới Vân gia ta, ta nghĩ hoàng hậu sẽ không từ chối."
Thôi nương tử gật đầu, lát sau mang tới sáu túi vải, giao cho bốn cung nữ, hai nhũ nương tới cùng với Ngọc Nô Nhi.
Nhìn Ngu Tu Dung bế Ngọc Nô Nhi lên xe ngựa, Vân Na chạy về phòng mang con gấu bông mình thích nhất nhét vào.
Tới khi xe ngựa khuất bóng sau chỗ rẽ của con ngõ nhỏ, Vân Sơ và Vân Na mới trầm mặc quay về. Vốn nhà có ba đứa bé, thường xuyên đứa này khóc, đứa kia gào, lúc nào cũng ồn ào. Giờ chỉ thiếu một đứa, Vân Sơ cảm giác trống vắng đi rất nhiều, bế Mỹ Ngọc Nhi và Thải Vân Nương lên thân mật một lát, trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.
Vân Na cũng trầm mặc hắn, ngồi dựa vào vai ca ca nhìn hai đứa cháu.
Lão bà nói không sai, đứa bé này không thể ở lại Vân gia nữa, lần trước khi cả nhà đi chúc Tết lão thần tiên, nó thể hiện quyến luyến quá lớn, một khi nuôi thành con cái trong nhà ... Với tính cách của Vũ Mị sợ là giết cả nhà mình vì chiếm đoạt phần tình cảm thuộc về nàng.
Suy nghĩ này với người khác mà nói nhìn có vẻ như nực cười, nhưng Vân Sơ biết, khi Thái Bình công chúa gả cho Tiết Thiệu, là lúc nguyên phối và con của Tiết Thiệu mất mạng.
Có trời mới biết khi Tiết Thiệu và Thái Bình công chúa ân ái mang tâm thái nào.
Dù sao Vân Sơ khẳng định, con mẹ nó chắc chắn không phải là ái tình.
Trong thư phòng Vân gia hiện bày hàm dưới của khủng long, Vân Sơ cứ rảnh rỗi hoặc phiền lòng là cầm bàn chải, chấm dầu ngô đồng, chải lên bộ xương. Tuy hiện giờ chưa thấy hiệu quả, nhưng đã sạch sẽ lắm rồi, không có tí bụi nào.
Ngu Tu Dung vào Cung Thành qua cửa phụ, đây là lần thứ hai nàng tới đây rồi.
Những cung nhân, nhũ nương khi ở Vân gia suốt ngày tíu ta tíu tít, từ lúc bước chân vào Cung Thành, ai nấy trơ ra như khúc gỗ, đi bộ theo sau xe ngựa, ngay cả mép váy còn chẳng lay động.
Tới điện Lưỡng Nghi, trên cùng bậc thềm cao, Lý Hoằng mặt âm trầm đứng đó, hai bàn tay nhỏ chắp sau lưng, nhìn Ngu Tu Dung từng bước bế muội tử mình lên, không hề có ý nhúc nhích nửa bước.
Nếu là ở Vân gia, Lý Hoằng sớm chạy tới ôm chân Ngu tu Dung hỏi hôm nay ăn gì rồi.
"Mẫu hậu lệnh bản vương ra đón Vân phu nhân, mời theo bản vương."
Trẻ con học giọng điệu người lớn rất buồn cười, nếu là ở Vân gia, Vân Sơ đã ném ngay giày vào mặt, Vân Na ném thạch lựu chưa ăn hết vào mặt. Thôi nương tử và các cung nhân sẽ cười gập lưng. Ngu Tu Dung sẽ vừa cười vừa mắng mọi người không được bắt nạt trẻ con.
Thế nhưng ở đây, Ngu Tu Dung hết sức cung kính thi lễ:" Không dám làm phiền đại giá của đại vương."
Lý Hoằng thản nhiên tiếp nhận lễ nghi của Ngu Tu Dung, quát lệnh nghi trượng đi trước.
Nghi trượng tới đón Ngu Tu Dung là của Đại vương, nhìn số lượng các vật dụng phối kèm, Đại vương cực kỳ được sủng ai, hơn nghi trượng của Kỷ vương Lý Thận rất nhiều.
Lý Hoằng đi song song với Ngu Tu Dung, thấy hoàn quan cung nhân cách một quãng xa, hỏi nhỏ:" Mang muội ấy về làm gì?"
Ngu Tu Dung đáp:" Ngọc Nô Nhi là công chúa, đây mới là nhà của nó, nó vốn là phượng hoàng, không thể ở ổ rơm của Vân gia, phải ở trên cây ngô đồng."
Lý Hoằng nhìn Ngọc Nô Nhi đang ngơ ngác tò mò lẫn có chút rụt rè nhìn cảnh tượng xung quanh:" Mẫu hậu không thích con mình nhu nhược, sau này có ngã muội ấy cũng không được khóc."
Ngu Tu Dung thở dài, đặt Ngọc Nô Nhi xuống đất, nó theo bản năng định nhào vào lòng nàng, Lý Hoằng giữ tay muội tử:" Nào, đại ca dẫn muội vào."
Có ca ca kéo tay, Ngọc Nô Nhi bớt sợ, đưa tay ra muốn kéo tay Ngu Tu Dung. Khi ở Vân gia, Vân Sơ và Ngu Tu Dung tản bộ mỗi người nắm một tay nó, cùng đi xem sen phật, xem gấu khoang, xem rừng trúc, ngồi bên kênh nước mát nghịch nước ...
Vũ Mị ngồi trên ghế đệm da thú dày, bình thường khi tiếp đãi các mệnh phụ, nàng rất ít khi cười, hôm nay nụ cười của nàng rất hiền hòa.
Ánh mắt của nàng ngay lập tức nhìn vào Ngọc Nô Nhi.
Dù khi đứa bé này đầy tháng nàng đã trao cho Tôn Tư Mạc, hai năm rồi chưa thấy, chỉ một ánh mắt, nàng đã xác định là nữ nhi đáng thương của mình.
Ngu Tu Dung dùng đại lễ tham bái, Vũ Mị không có chút phản ứng nào, trong lòng đang dâng lên cơn sóng vạn trượng, bất giác nghĩ tới lúc mình đặt bàn tay lạnh giá lên cổ đứa bé nhỏ xíu đó, nay bàn tay đó đang bóp chặt cổ họng nàng, làm nàng không thở nổi.
Lý Hoằng không muốn Ngu Tu Dung hành lễ uốn gối thời gian dài, đi tới gần nói nhỏ:" Mẫu hậu, Ngọc Nô Nhi của người đã về."