Điện Lưỡng Nghi im phăng phắc, tựa hồ nghe thấy tiếng kim rơi, toàn bộ cung nhân đứng hai bên cửa điện, tất cả cúi thấp mặt, không dám lộ ra có chút biểu cảm nào.
Phải đợi khi Lý Hoằng gọi lần thứ hai thì Vũ Mị hơi sững người một chút, sau đó nhoẻn miệng cười nói:" Ngu thị, hai năm qua vất vả cho ngươi rồi."
Ngu Tu Dung khẽ đẩy Ngọc Nô Nhi về phía trước:" Thần thiếp không dám, đây là bổn phận của thần thiếp.
Ngọc Nô Nhi mới đi được hai bước nhìn cung điện to lớn làm nó càng trở nên nhỏ bé, mồm mếu máo, sau đó quay ngoắt lại, ôm lấy đùi Ngu Tu Dung khóc lớn.
Với nó mà nói Vũ Mị là người lạ đáng sợ.
Ánh mắt Vũ Mị chỉ dừng trên người Ngọc Nô Nhi chốc lát, tên mặt nụ cười không giảm, chỉ là không được tự nhiên lắm:" Đã giao hẹn mười năm mà."
Ngu Tu Dung vừa dỗ dành Ngọc Nô Nhi vừa thi lễ:" Thần thiếp nguyện ý tuân thủ ước hẹn này, nhưng làm thế không công bằng với Ngọc Nô Nhi. Thiếp lo, mười năm qua đi, đứa bé này mất đi thứ thuộc về nó."
"Thần thiếp nghe nói, con cái hoàng gia sinh ra một ngày vào ngọc sách, ba tuổi phong hiệu công chúa, lập phủ cũng là chuyện phải có. Thiếp tuy muốn giữ Ngọc Nô Nhi bên cạnh vài năm nữa, nhưng không có lợi gì cho nó."
"Ngọc Nô Nhi tới nay chưa có một cái tên thực sự, càng không có phong hiệu, đó chính là nguyên nhân hôm nay thần thiếp đưa Ngọc Nô Nhi về."
Vũ Mị thoáng suy nghĩ nói:" Hôm nay ngươi vào cung muốn chính danh cho Ngọc Nô Nhi sao?"
Ngu Tu Dung chuẩn bị kỹ càng cho ngày hôm nay, thậm chí phải nói gì đã suy nghĩ từ trước, lại lần nữa thi lễ, hết sức cung kính:" Thần thiếp không dám, có điều Ngọc Nô Nhi giờ đã hai tuổi ba tháng rồi, đã có thứ mình thích mình ghét, biết nhớ mặt người, nếu xa mẫu thân quá lâu sẽ xa lạ."
"Thần thiếp có thể cho Ngọc Nô Nhi mọi thứ nó muốn, chỉ có tình thân mẹ con là thiếp không thay thế được, chỉ hoàng hậu mới có thể cho nó."
Vũ Mị đứng dậy, nàng vốn cao ráo đầy đặn, vừa đứng lên một cái, Ngu Tu Dung phải ngẩng đầu lên để nhìn nàng.
Vũ Mị từ trên cao nhìn xuống Ngọc Nô Nhi đang ngước đôi mắt to đẫm lệ nhìn mình, nàng cúi xuống lau nước mắt cho khuê nữ, nhẹ nhàng nói:" Con là khuê nữ ngoan của mẫu hậu, mẫu hậu nhớ mỗi đặc điểm trên người con, ngay cả tiếng khóc cũng không khác gì lúc con mới sinh. Thứ nên phong thưởng cho con, sẽ cho con gấp bội phần, sủng ái dành cho con, mẫu hậu cũng cho con gấp bội phần."
"Chỉ là bây giờ trong bụng mẫu hậu có đệ đệ hoặc muội muội của con rồi, so với việc phó thác con cho cung nhân chiếu cố, không bằng để con tiếp tục sống cùng mẫu thân Ngu thị của con."
"Mẫu hậu cho rằng, đó mới là ân điển lớn nhất mà mẫu hậu giành cho con."
Thái độ của Vũ Mị với Ngọc Nô Nhi rất lãnh đạm.
Lãnh đạm tới mức ngay cả đứa bé như Lý Hoằng còn cảm thụ được, nó cũng cảm thụ được a mẫu đang cố kiềm chế, nó không biết vì sao lại thế, nhưng nó không dám làm nũng như mọi ngày, vì thế nó cúi thấp đầu, không dám để mẫu hậu nhìn thấy vẻ mặt của mình.
Ngu Tu Dung bị hai tay Ngọc Nô Nhi bám chặt lấy chân mạnh tới mức nàng hơi đau, nhìn đứa bé đang thương đó cắn môi một lúc, đột nhiên chẳng biết dũng khí ở đâu ra bế Ngọc Ngô Nhi tới trước Vũ Mị, sự quật cường mà nàng giấu đi sau khi gả vào Vân gia lần này thức tỉnh, kiên quyết đưa nó tới:" Xin hoàng hậu bế đứa bé này, như thế có lẽ nó không cần phải ôm cái thảm nhỏ hoàng hậu ban thưởng mới có thể ngủ được nữa."
Con ngươi Vũ Mị co lại, hai bàn tay run lên co vào ống tay áo rộng, nàng mấy lần muốn đưa tay ra bế khuê nữ, cuối cùng chỉ nói:" Đối xử với nó cho tốt, nó khỏe mạnh, bản cung đảm bảo Vân gia ngươi cũng tốt lành."
Ngu Tu Dung hơi thất vọng ôm chặt Ngọc Nô Nhi trong lòng:" Phu quân thần thiếp nói, Vân gia không yêu cầu cao, không cần có thành tựu hiển hách như ba đời bốn đời tam công."
"Phu quân còn nói chàng chỉ cần một cái nhà đầy đủ bình an vui vẻ, nếu như không phải vì phải làm quan mới không bị người ta ức hiếp, chàng còn chẳng muốn làm quan."
"Nếu hoàng hậu cho rằng Vân gia nuôi công chúa là vì mưu cầu lợi ích lớn hơn, vậy thần thiếp có thể nói với hoàng hậu ngay ở đây. Bất kỳ lợi ích nào Vân gia có được vì nuôi công chúa, thần thiếp sẽ không nhận, đó là sỉ nhục với thần thiếp và phu quân."
Nói tới đó nàng cúi xuống vuốt má Ngọc Nô Nhi trong lòng:" Đứa bé này ngoan lắm, từ nhỏ đã nghe lời, rất ít khóc, thường ngày thích nhất là chơi với tấm thảm của nó."
"Trước khi nó tới Vân gia, thần thiếp thành thân nửa năm không có thai, nó tới chưa lâu, thần thiếp có thai đôi. Lúc đó thần thiếp biết, phúc phận của mình là do đứa bé này mang tới."
"Nay hoàng hậu đã muốn thần tiếp tục nuôi đứa bé này, vậy thần thiếp lớn gan thay đứa bé này một ân điển."
Vũ Mị thoáng bất ngờ, thần sắc phức tạp nhìn Ngu Tu Dung:" Chuẩn!"
Ngu Tu Dung bế Ngọc Nô Nhi quỳ xuống:" Cầu xin hoàng hậu cho phép đứa bé này không phải gả ra ngoài, không đem đi kết giao hòa hiếu! Đợi nó lớn rồi, tìm cho nó một thanh niên tài tuấn ở Trường An để làm phu tế. Thần thiếp khẩn mong hoàng hậu ân chuẩn, để Ngọc Nô Nhi được cả đời an khang."
Nói xong nàng cúi rạp đầu xuống đất, kệ Ngọc Nô Nhi khóc lóc, ấn đầu nó cúi xuống theo.
Lý Hoằng đứng bên cũng quỳ xuống, khẩn cầu cho muội tử.
Mắt Vũ Mị đỏ hoe, nàng ngẩng đầu lên cao thu lại giọt nước mắt chực trào ra, bầu ngựa cao ngất phập phồng mấy lần, giọng rít ra từ kẽ răng:" Đây là chuyện phụ hoàng nó mới có thể đồng ý,Ngu thị ngươi đưa ra yêu cầu quá phận rồi đấy ... Người đâu, đưa Ngu thị xuất cung."
Tức thì có bốn cung nữ kéo xốc nách Ngu Tu Dung ra khỏi cung điện, Ngọc Nô Nhi sợ hãi bàm vào nàng suýt ngã, Ngu Tu Dung vội ôm chặt lấy nó trong lòng. Đám cung nữ đi rất nhanh, nàng vội vàng kêu lớn "hoàng hậu khai ân", tiếng kêu vang vọng cung điện.
Lý Hoằng đứng bật dậy tức thì đuổi theo Ngu Tu Dung.
Con gấu lớn đừng nghĩ nó béo mà nặng nề, bốn cái chân của nó có đệm thịt dày, nên nó đi lại không phát ra tiếng động. Lý Trị thong thả theo sau.
Vừa rồi hoàng hậu triệu kiến chính thê của thần tử, nên hắn không vào, đứng sau rèm nghe rất lâu.
Thấy khóe mắt Vũ Mị rưng rưng nước, Lý Trị bước ra:" Ngu thị thỉnh cầu không quá đáng, sao không đồng ý."
Nước mắt Vũ Mị biến mất một cách thần kỳ, nhìn hoàng đế:" Ban hôn là chuyện của hoàng đế."
Lý Trị nghĩ một lúc rồi nói:" Không có gì là không thể, nữ nhi của trẫm chẳng lẽ không xứng được cả đời an khang? Hoàng gia không biết nuôi công chúa, từ cao tổ tới thái tông, đến trẫm đều thế. Nếu duyên phận đã đưa Ngọc Nô Nhi tới chỗ Ngu thị, trẫm thấy thế cũng tốt."
"Người đâu, đi nói với Ngu Thị, Ngọc Nô Nhi tên Tư, không lâu nữa sắc phong An Định công chúa, trẫm chuẩn nó không phải gả ra ngoài."
Một cung nhân có tuổi thi lễ rồi vội vàng đuổi theo Ngu Tu Dung.