Vũ Mị khóe miệng hơi nhếch lên:" Bệ hạ cũng nghe rõ rồi đấy, Ngu thị tuy luôn mồm nói vì Ngọc Nô Nhi, nhưng đẩy thần thiếp vào hàng ngũ phụ nhân độc ác, thật đáng hận."
Lý Trị cười khẽ, hắn cũng chẳng rõ vì sao Vũ Mị lại vô tình với Ngọc Nô Nhi như thế, nhưng trước kia hắn từng hết lòng chăm sóc muội muội Hủy Tử, có thể lý giải tình cảm của Ngu thị:" Vừa rồi trẫm đã nhìn thấy cả, Ngu thị đối đãi với Ngọc Nô Nhi rất tốt, chưa nói bụ bẫm trắng trẻo, một khi sợ hãi là rúc vào lòng Ngu thị, có thể thấy thường ngày nhất định rất quấn Ngu thị."
"Có tình cảm đó là đủ rồi, hoàng hậu không nên yêu cầu nhiều hơn nữa. Ngọc Nô Nhi tuy nuôi trong nhà thần tử, nhưng trẫm lại thấy nó sẽ là đứa có phúc nhất của hoàng gia đấy."
Vũ Mị lạnh nhạt nói:" Bệ hạ nói quá sớm rồi, thiếp rửa mắt đợi xem."
Lý Trị bật cười, không muốn cãi nhau với Vũ Mị, dẫn gấu lớn đi ra từ phía bên khác của điện Lưỡng Nghi, tâm tình của hắn lúc này rất tệ, nữ nhân này, hắn cảm giác thậm chí mình chưa từng quen nàng, mọi chuyện trước kia chỉ là ảo giác thôi sao?
Ngu Tu Dung bị bốn cung nhân xách người, kéo ra ngoài hoàng cung, bị Lý Hoằng chạy rất nhanh bắt kịp, chặn trước mặt bọn họ, miệng gầm gừ như dã thú nổi giận.
Ngu Tu Dung biết nó thực sự tức giận rồi, vội nói:" Điện hạ cõng muội tử đi, thần thiếp không đi được nữa rồi."
Lý Hoằng thấy Ngu Tu Dung bị người ta kéo đi quá nhanh, tóc tai xộc xệch hết cả, xoay lưng để muội tử leo lên, nói với bốn cung nhân:" Đợi bản vương nhập chủ đông cung sẽ xin mẫu hậu bốn vị cô cô, khi đó sẽ ủy thác trọng trách."
Bốn cung nhân nhũn cả chân quỳ xuống cầu khẩn:" Đại vương tha mạng."
"Các ngươi sẽ không chết đâu."
Câu này làm bốn cung nhân càng mặt cắt không ra máu, dập đầu như giã tỏi xuống nền đá cứng, Ngu Tu Dung không đành nói nhỏ:" Đại vương, không nên giận lấy người khác, tại thần thiếp không nên đưa ra yêu cầu quá đáng, là thần thiếp sai."
Đúng lúc này có một cung nhân già thở hồng hộc đuổi tới, nói với Ngu Tu Dung:" Khẩu dụ của bệ hạ, Ngọc Nô Nhi tên Tư, không lâu nữa sẽ sắc phong An Định công chúa, không gả ra ngoài."
Ngu Tu Dung nghe vậy thì mừng rỡ, đón lấy Ngọc Nô Nhi trên lưng Lý Hoằng, cùng quỳ xuống hướng về điện Lưỡng Nghi khấu đầu.
Cung nhân già tuyên bố khẩu dụ xong đi ngay, Ngu Tu Dung cao hứng nói với Lý Hoằng:" Đại vương xem đi, làm gì có mẫu thân nào không thương con, vừa rồi là thiếp thân nói sai lời, hoàng hậu không trách là may rồi."
Lý Hoằng nhìn sang bốn cung nhân dập đầu chảy máu:" Sau này tránh xa ta ra."
Bốn cung nhân được đại xá, không dám kéo Ngu Tu Dung đi nữa, nhưng mệnh lệnh của hoàng hậu thì vẫn phải tuân thủ, liền dìu Ngu Tu Dung từ từ đi ra ngoài.
Bốn cung nữ hai nhũ nương thấy Ngọc Nô Nhi được Đại vương điện hạ cõng rời cung, hoan hỉ muốn nhảy cẫng lên la hét, song vẫn giữ lễ nghi tiêu chuẩn, theo sau rời cung.
Cảnh tượng Ngu Tu Dung được cung nữ thiếp thân của hoàng hậu dìu, được Đại vương tự mình tiễn ra khỏi cung, đến chập tối đã tới tai tất cả đại hộ có tai mắt trong cung.
Tuy bọn họ không hiểu vì sao thê tử một viên quan lục phẩm lại có đãi ngộ này, có điều bọn họ cũng đọc ra nhiều tin tức hữu dụng trong đó.
Lý Nghĩ Phù nghe tin này thở dài, cùng Thuần Vu Thị tập trung nghiên cứu điểu tích trùng văn.
Hứa Kính Tông nghe tin này mồ hôi túa ra, im lặng rất lâu sau đó gọi quản gia tới thì thầm bàn bạc tới tận tối khuya.
Lý Thận nghe tin tức này cũng ngớ người, tiếp tục cầm dao khắc, nhìn tấm bạch ngọc hoàn mỹ phía trước, linh cảm bế tắc tức thì tuôn ra ào ào.
Khi tin tức truyền tới Ngu thị thì cả nhà đang ăn cơm, bàn ăn chính tức thì không ai nuốt vào được nữa.
Ngu Tu Dung đưa Ngọc Nô Nhi đưa tới hoàng cung một chuyến về, ai nấy đều bất ngờ, Vân gia tưng bừng như Tết đến, trạch viện nhỏ im ắng suốt nửa ngày lại rộn ràng cười nói.
Hôm qua cả nhà mở tiệc đón Ngọc Nô Nhi về nhà, mở tiệc tới tận khuya. Vân Sơ buổi sáng thức dậy khá muộn, hiếm một lần bỏ cả tập luyện, cả nhà lúc này vẫn im ắng hơn thường ngày rất nhiều, hôm qua ai cũng uống rượu.
Mọi chuyện lại đâu vào đấy rồi, Vân Sơ mỉm cười hài lòng, ngoài kia y tìm đủ mọi cách thay đổi, trong nhà cứ như thế này là tốt nhất.
Đánh răng xong thấy không thấy đói lắm, cho nên Vân Sơ chỉ tới đại sảnh trung đường ăn mấy cái bánh bao.
Bánh bao nhân thịt dưa chua, thịt rất mỡ màng, cắn một cái nước thịt trào ra, hết sức thỏa mãn.
Tâm tình vốn vì chuyện Ngọc Nô Nhi mà rất tốt nhưng nhìn thấy cái mặt rỗ của Cửu Phì liền tức giận.
Cửu Phì thấy sắc mặt lang quân không ổn, ôm ngay một cái lồng bánh bao chạy mất.
Vân Sơ nói với Tứ Phì cứ nhìn theo mãi:" Không phải là lang quân không giúp ngươi, hắn không đợi ta nói đã chạy mất rồi."
Tứ Phì bất mãn:" Lang quân nên bắt lấy hắn."
Vân Sơ nổi giận:" Bắt rồi làm gì? Ném lên giường của ngươi à?"
"Chỉ cần có con rồi, hắn chạy sao được nữa."
Tứ Phì vừa dứt lời thì bị Thôi nương tử vung tay bợp cho một phát:" Lang quân hiền hòa, các ngươi liền trèo lên đầu lên cổ hả? Ai cho phép các ngươi nói những lời không biết xấu hổ như thế trước mặt lang quân?"
Từ Phì cúi gằm mặt không nói.
Vân Sơ nhìn thân thể tròn trùng trục như gấu mèo của Tứ Phì thở dài:" Đừng đánh nữa, vốn nhìn chẳng ra sao, nếu còn đánh thành ngốc nữa thì nhà ta sống thế nào?"
Thôi nương tử thấy Ngu Tu Dung từ trong phòng đi ra, mắng Tứ Phì:" Còn không mau mang cháo trắng cho phu nhân."
Đuổi Tứ Phì đi rồi vội đi tới dìu Ngu Tu Dung ngồi xuống:" Ngu thị đại phu nhân mới sáng ra đã tới Ngu thị thưởng hoa."
Ngu Tu Dung chẳng khó nghĩ ra nguyên cớ, lạnh nhạt nói:" Trời rét căm căm thế này, cỏ còn chẳng sống nổi, có hoa gì hay mà thưởng chứ? Không đi."
Thôi nương tử vâng lời:" Nếu phu nhân ngay cả hội thưởng hoa nhà mẹ đẻ cũng từ chối, vậy lão nô cũng từ chối lời mời tụ hội các nhà khác."
“Có những nhà nào gửi lời mời rồi?”
“Có danh sách đây ạ.”
Ngu Tu Dung vừa cắn bánh bao vừa xem danh sách hỏi Vân Sơ:" Phu quân, vì sao Địch gia, Ôn gia, với Công Tôn tỷ tỷ lại không mời thiếp thân tham gia tụ hội nhỉ?"
Vân Sơ ăn hết cái bánh bao cuối cùng:" Chủ yếu vì họ không chịu nổi bộ dạng đắc ý của nàng. Nếu là ta, ta cũng không mời nàng."
Ngu Tu Dung chẳng phật ý mà còn cười khúc khích, thong thả húp cháo, điệu bộ ưu nhã giả tạo trông mà phát ghét.