Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 498 - Q3 - Chương 008: Phồn Vinh Thịnh Thế.

Q3 - Chương 008: Phồn vinh thịnh thế. Q3 - Chương 008: Phồn vinh thịnh thế.

Vân Sơ suy nghĩ việc cần làm hôm nay, thấy không có chuyện gì cần giải quyết gấp, nên hỏi Thôi nương tử:" Ngu thị bây giờ thế nào rồi? Còn mời nhà ta thưởng hoa, có vẻ sống ổn lắm à?"

Thôi nương tử than: "Lang quân, nhà người ta gia nghiệp lớn, tích lũy lâu dài, kinh doanh tơ lụa không được liền chuyển sang bán vải gai, nhất thời không chết được. Lại có huynh đệ Vũ gia giúp đỡ, thiếp thân không tiện ra tay."

"Hả? Vũ gia sao giúp họ?"

"Nghe nói là do Hứa Kính Tông làm trung gian, đưa một nữ tử Ngu thị vào nhà Vũ Nguyên Sảng."

Ngu Tu Dung nói vào:" Tam muội của phòng nhỏ."

Vũ Nguyên Sảng bây giờ đang làm thiếu giám của thiếu phủ giám, quản lý rất nhiều sảng nghiệp của hoàng gia, hắn giúp Ngu thị, Thôi nương tử khó mà lật nhào được Ngu thị:" Ngươi định làm thế nào?"

Thôi nương tử thở dài:" Vấn đề ở hoàng hậu, thiếp thân biết hoàng hậu bất hòa với hai vị huynh trưởng. Nhưng dù sao cũng là người một nhà. Nên khó biết được làm chuyện gì khiến hoàng hậu không vui, khi đó hậu quả khó lường."

Ngu Tu Dung lắc đầu :" Thôi, dừng tay đi, lần này bọn họ ném ra Tam muội yếu thế nhất trong nhà. Nếu còn tiếp tục thì họ sẽ còn hi sinh những người có tình nghĩa với ta. Tổn thương những người đó, báo thù còn ý nghĩa gì?"

Vân Sơ biết lão bà của mình lắm, nàng chẳng hiền lành gì, phải nín nhịn thế này, trong lòng sẽ rất khó chịu, bảo với Thôi nương tử:" Xưởng dệt bông xuất hiện sẽ tác động tới ngành dâu tằm gai của Trường An. Tuy hiện giờ còn chưa rõ, đợi ta trồng bông với quy mô lớn, mọi người sẽ dùng vải bông chứ không phải vải gai."

"Ta nói không phải để ngươi dẫn dụ Ngu thị trồng gai, mà là thu mua gai."

Thôi nương tử ngẫm nghĩ:" Nếu nhà ta thua mua gai với già cao, cuối cùng có một đống thì bán đâu. Chúng ta muốn đả kích Ngu thị, nhưng tiền đề là phải có lợi cho nhà ta chứ ạ."

"Lưu Nhân Quỹ đang làm thuyền, cần nhiều gai lắm, còn cả sơn sống nữa." Vân Sơ đứng dậy:" Ta tới Quốc tử giám hỏi Lưu Thao, xem giá cả thế nào."

Ngu Tu Dung khá thân với Phùng thị nên không lạ vị trưởng tử của Lưu gia, ngạc nhiên hỏi:" Lưu Thao đâu muốn tiếp xúc chuyện thương cổ, cả cơ hội tốt như ở xưởng bông mà hắn còn bỏ cơ mà."

Vân Sơ thở dài:" Vì hắn là trưởng tử, đệ đệ hắn Lưu Duệ đã thành bát phẩm chưởng cố của Bách kỵ ti, hắn thì vẫn chẳng làm nên trò trống gì. Năm nay đại khảo của Quốc tử giám, hắn còn chẳng được chọn."

"Trưởng tử không như đệ đệ, sẽ ảnh hưởng tới truyền gia, dù là thanh liêm như Lưu Nhân Quỹ cũng phải cân nhắc rồi."

Ngu Tu Dung ồ một tiếng, nàng hiểu rồi, lại là Lưu Nhân Quỹ nhờ phu quân giúp Lưu Thao một lần, chẳng qua là không nói rõ thôi.

Chỗ đột phá được Vân Sơ chỉ rõ rồi, để Thôi nương tử và Ngu Tu Dung thao tác là được, y chẳng để ý các nàng có thể làm tới mức nào, thành công hay không, coi như luyện tập.

Vân Sơ khi ra ngoài nhìn thấy Bát Phì, Cửu Phì, Thập Phì ngồi trong phòng gác, uống rượu nói chuyện. Cái bộ dạng lười nhác làm y chỉ muốn đá vài phát.

Giờ Vân Sơ cực kỳ khẳng định Cửu Phì không phải là người bình thường, nếu không sao có thể đối diện với Trương Giản Chi và Từ Kính Nghiêm mà không rơi vào thế bất lợi.

Đã thế hắn hoàn thành nhiệm vụ vượt chỉ tiêu, mang về hơn 3000 con ly ngưu với hơn 200 người có tiền ở Thổ Cốc Hồn.

Giá trị của ly ngưu rõ ràng, thứ trâu lông dài này trừ không chịu nổi mùa hè ở Trường An ra thì không có vấn đề gì.

Nghe nói người Thổ Cốc Hồn đã bắt đầu dạy ly ngưu cách cày ruộng rồi, đáng tiếc, đám ly ngưu này tới Trường An chỉ có một tác dụng giết lấy thị.

Ăn thịt trâu vào ngày 15 tháng 1 đã thành chủ đề hoạt động quan trọng trong Lễ hội Nguyên Tiêu phường Tấn Xương.

Tới nay vẫn có rất nhiều người thi thoảng ghé qua Nhà ăn lớn, chỉ để y vọng may mắn gặp được món ăn làm từ thịt ly ngưu không phải lúc nào cũng có này.

Trong nhà hết thảy bình yên thuận lợi, bây giờ điều duy nhất làm Vân Sơ bực mình là tên Cửu Phì đó lười quá, chẳng yêu nghề kính nghiệp như Thôi nương tử và Lưu Nghĩa.

Năng lực ngự hạ của Vân Sơ không hề kém, nhưng gặp phải loại người bề ngoài sáng sủa, bên trong chỉ muốn đi chết như Cửu Phì, y cũng không có cách nào.

Hắn thà cả ngày lêu lỏng cùng hai tên nô phó thất bại nhất của Vân gia là Bát Phì và Thập Phì chứ không muốn tiếp nhận trọng trách gì hết.

Năm Hiểu Khanh mở đầu rất tốt, một tháng qua Đại Đường vô cùng bình an, chẳng ở đâu có thiên tai, chẳng nghe thấy chiến sự.

Tất cả dường như ngủ đông rồi.

"Đây là thời gian bình an hiếm có của Đại Đường."

Vân Sơ tới huyện nha, nghe Ôn Nhu nói một câu như vậy, y không tán đồng lắm:" Mới bình an một tháng mà gọi là bình an à?"

Ôn Nhu cười:" Năm Vĩnh Huy thứ sáu, báo cáo hơn 170 nơi gặp thiên tai, hai mốt nơi phản loạn. Ở Tây Vực, thảo nguyên, Liêu Đông, Tùng Châu, Bá Châu, Lĩnh Nam, quân đội hơn 160 lần phát động cuộc tấn công có quy mô hơn 1000 người."

"Thế là ta còn chưa tính dân biến, ôn dịch mà các châu phủ địa phương che giấu không báo lên. Nếu tính hết cả vào thì ngươi nghĩ xem có tháng nào bình an không?"

"Cho nên phồn vinh thịnh thế này hoàn toàn là nhờ Đại Đường dùng vũ lực cường hãn duy trì thôi."

Nói thế nào thì, thịnh thế là sự thực.

Căn cứ vào thuế thu mười một tháng của năm Vĩnh Huy thứ sáu, hộ bộ lấy giá gạo làm cơ sở tính toán, tổng thu nhập của triều đình là 481 vạn quan.

Bách quan trên triều chắp tay chúc mừng nhau, đây là thu nhập cao nhất từ khi Đại Đường lập quốc.

Vân Sơ được nha môn thanh lại ti của lại bộ đánh giá thượng thượng.

Văn võ toàn triều cho rằng, Vân Sơ không cần lột tới cái quần cuối cùng của bách tính nộp lên 2 vạn 6000 quan tiền thuế, đánh giá thượng thượng còn chưa đủ thể hiện năng lực của y.

Đúng thế đấy, ít nhất quan viên hộ bộ chỉ nhìn vào tiền, lương thực, lụa, vải vóc quốc khố thu được thôi, còn bách tính có sống được không thì họ không bận tâm.

Rất ít quan viên vì đi thu thuế làm xảy ra sự kiện ác tính bị hộ bộ chỉ trích. Dù có xảy ra dân biến chăng nữa, đó cũng là lỗi của đám điêu dân, phái đại quân tới bình định là được.

Nhờ chính tích vô cùng nổi bật, cho nên vào đầu xuân năm Hiển Khánh, Vân Sơ chính thức bước vào hàng ngũ quan ngũ phẩm, không còn là thứ quan nhỏ trong miệng triều thần nữa, mà là quan viên trung cấp quan bào đỏ rực rồi. Cũng có tư cách vào địa điện cùng hoàng đế thương lượng quốc sự rồi.

Bình Luận (0)
Comment