Ngày mùng một tháng hai, Tết đã qua một tháng rồi mà ngoài trời vẫn lạnh tới không cánh nào chịu được, đêm qua trời đổ một trận tuyết dồn dập, sáng nay tuyết dừng bốn xung quanh cảnh sắc trắng phau một màu. Những cơn gió quái ác nổi lên, len lỏi qua bất kỳ khe hở lộ ra bên ngoài của người ta, chui vào lấy đi chút nhiệt lượng ít ỏi.
Trong cái ngày lạnh cắt da cắt thịt đó, dưới ánh mắt hâm mộ của đám bằng hữu chung khổ nạn ngày nào, Vân Sơ rốt cuộc cũng bước vào trung tâm chính trị của Đại Đường -- Thái Cực Điện.
Một hoạn quan nhỏ đem Vân Sơ dẫn tới chiếc thảm chu vi ba thước ở góc phải đại điện, đặt đệm xuống, ra hiệu Vân Sơ cởi giày ra rồi lấy giày của y đi.
Còn chưa cảm thụ được bất kỳ cái gì suýt chút nữa thì Vân Sơ quay đầu chạy ra ngoài, vì cái mùi vị trong đại điện không cách nào chấp nhận được.
Rõ ràng là đám người tôn quý Đại Đường, vậy mà các người không biết chút ý thức vệ sinh cá nhân nào cả hay sao? Kẻ nào kẻ nấy như bị thối chân kinh niên vậy.
Nếu vẻn vẹn là mùi chân thối thôi thì Vân Sơ còn có thể chấp nhận được, dù sao y từng sống ở Tây Vực, cũng từng phòng thủ Quy Tư bên đống người chết.
Nhưng mà lại còn tiếng đánh rắm nối nhau không dứt, đặc biệt đám võ tướng bên trái, bọn họ như thi nhau xem ai đánh rắm to hơn vậy, lại còn cười ha hả.
Tay cầm hốt bản của Vân Sơ run run, thiếu chút nữa chọc vào đít đám khốn kiếp đó.
Đây chính là nơi nghiêm trang nhất Đại Đường à?
Cho dù hoàng đế chưa tới thì các người cũng nên có chút tự trọng chứ? Quang cảnh này là cái gì đây.
Một tên trông có vẻ là võ tướng ngũ phẩm, chổng môn hướng về phía bên này phun một trằng rắm dài, đắc ý nói với đám văn thần đang bịt mũi:" Không phục thì tới đây mà đánh lão tử. Đánh không được thì nhịn đi, một đám hủ nho cũng xứng luận tiền đồ vinh nhục với đám lão thái gia à?"
Vân Sơ lần đầu tiên thấy trên đời có người hạ tiện như vậy, không cách nào chịu nổi, cầm lấy hốt bản bằng ngà voi bên cạnh, đạp chân một cái lao sang, giơ hốt bản nhắm thẳng vào cái mông chổng cao của hắn.
"Chát!"
Một tiếng đánh gọn truyền khắp Thái Cực Điện, không ít người giật mình quay sang.
"Áaaaaaaa ~~~"
Tiếp ngay đó là tiếng kêu thảm thiết vang vọng Thái Cực Điện, một loạt tiếng hít sâu như đau răng truyền ra ngay sau đó.
Vân Sơ tiếc nuối nhìn cái hốt bản ngà voi đã gãy của mình, chợt bên cạnh có một quan văn cũng mặc hồng bào lặng lẽ rút hốt bản bằng gỗ du đưa cho y.
Vân Sơ hết sức lễ độ đa tạ, thừa lúc tên kia còn đang quá đau không kịp phản ứng, đạp một phát vào lưng làm hắn ngã dúi dụi xuống đất, cầm hốt bản gỗ nặng nề nhè mông hắn mà đánh, đánh tới ba mươi phát mới thôi.
Tên võ tướng kia liên tục phát ra tiếng kêu như heo bị chọc tiết, làm cả triều nhìn hết cả về phía bên này, Lý Tích và Trường Tôn Vô Kỵ
Vân Sơ ra tay rất nặng, quan điểm đánh nhau của y không giống người ta, đã ra tay là dốc toàn lực, không cho đối phương chút cơ hội đánh trả nào.
"Rắm chiến" lưu hành trên triều gần đây là có nguồn gốc đàng hoàng.
Vào năm đầu thời thái tông, kẻ đầu tiên bày ra trò này chính là Úy Trì Kính Đức đang nằm ở nhà sinh tử chưa rõ.
Thái tông phẫn nộ hỏi ông ta vì sao vô lễ như thế, Úy Trì Kính Đức nói, võ tướng đều xuất thân thảo mãng, ở trên triều tranh luận với quan văn, bọn họ vụng miệng không đấu được, phải dùng binh pháp.
Tức là mồm trên không đấu được, thì dùng mồm dưới bổ xung.
Thái tông không phản bác, thế là phương thức chiến đấu này được lưu truyền, mới đầu chỉ một hai người dùng, bây giờ thành tập thể gây ô nhiễm không khí.
Vân Sơ có thể đoán ra, khi Úy Trì Kính Đức phun rắm vào đám văn thần, đám văn thần nhất định đã nói những lời không hợp ý thái tông, nên ông lờ đi.
Chỉ là thái tông không dự liệu được cái thói xấu đó lại truyền tới thời Lý Trị, chuyện cả thái tông không cấm, Lý Trị tất nhiên không cấm được.
Vân Sơ ra tay rất nặng, nhìn tên võ tướng đó bị đánh tới rướm máu, đám võ tướng nổi khùng, có người chỉ Vân Sơ chửi mắng, có người sắn tay áo muốn xông tới đại chiến với y.
Vừa rồi kích động, đánh quá gấp, Vân Sơ cũng hơi thở dốc, cầm hốt bản lên nói:" Muốn đánh nhau thì đợi hạ triều ra quân giáo trường, nếu có người muốn chĩa cái mông tôn quý về phía ta phun rắm thì lần sau không đơn giản thế này đâu. Ta sẽ chọc cán thương vào, để ngươi cả đời không phun rắm được nữa."
Sự dũng mãnh của Vân Sơ thì đám võ tướng đã thấy trên đài điểm tướng, trong quân không thiếu người đánh được Vân Sơ, những chắc chắn không phải là những người đó có bụng mỡ này.
Thêm vào thời gian trước Lý Nghĩa Phù đang quyền thế ngợp trời tuyên bố không để đám Vân Sơ vào Thái Cực Điện, vậy mà qua vài ngày y đã vào đây. Vừa vào một cái đã ngông nghênh cực độ đánh một võ quan ngũ phẩm chết đi sống lại.
Nghe tiếng kêu tên đó, rõ ràng Vân Sơ không nương tay chút nào.
Ngự sử trên điện tới xem thương thế của võ quan đó, xác nhận là vết thương ngoài da, hỏi:" Trương Độ, còn có thể lên triều không?"
Tả lĩnh trung lang tướng Trương Độ yếu ớt nói:" Xin cho mỗ cáo nghỉ."
Ngự sử trên điện vẫy tay, hai nội vệ đi tới dìu Trương Độ đi, ông ta chắp tay một vòng:" Xin chư vị chú ý lễ nghi, đừng tài phạm nữa, bệ hạ sắp tới rồi."
Nói rồi về chỗ mình, chẳng nhìn Vân Sơ một cái.
Lý Tích ở trên cùng rặn ra được phát rắm, nói:" Vân huyện lệnh tới chỗ lão phu uy phong xem."
Trường Tôn Vô Kỵ bước ra cười dài:" Rắm của Anh công được lão phu tiếp nhận hết rồi, không lan tới trẻ con miệng hôi sữa."
Lý Tích hừ một tiếng về chỗ.
Vân Sơ trả lại hốt bản cho quan viên trung niên khảng khái tương trợ kia:" Tại hạ Vạn Niên huyện lệnh Vân Sơ, không biết quý tính đại danh của huynh đài."
Quan văn trung niên tuổi chừng bốn mươi, hết sức anh tuấn, có hào khí của nhất phái đại gia, hơn nữa thần thái cũng khiêm nhường khách khí đáp lễ:" Không dám, ngu huynh Lý Kính Huyền, hiện kiếm chút bổng lộc nuôi gia đình ở trung thư xã nhân."
Vân Sơ từng nghe nói tới người này rồi, nghe đâu có tài nhìn thấy là nhớ, quyết định phải cẩn thận lời ăn tiếng nói tới cùng.
Dù sao chẳng một ai thích khi nói chuyện với người khác, bên cạnh lại có một cái máy ghi âm, ai biết hôm nào đó mình vô ý nói ra một hai câu mạnh miệng, bị người ta ghi lại đợi trường hợp khác tung ra, lúc đó có miệng khó cãi.
(*) Lão Kiết thề rắm chiến là tra cứu tư liệu lịch sử mà ra, không phải bịa đặt, dù nghe như bịa.