Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 502 - Q3 - Chương 012: Làm Quan Dung Mạo Rất Quan Trọng.

Q3 - Chương 012: Làm quan dung mạo rất quan trọng. Q3 - Chương 012: Làm quan dung mạo rất quan trọng.

Một tiếng hô dài của hoạn quan nhắc nhở hoàng đế tới, mọi người đồng loạt đứng dậy cầm hốt bản hành lễ với hoàng đế.

Nghi lễ đơn giản, hoàng đế nói một câu chúng khanh bình thân, mọi người ai nấy về thảm của mình, ngồi quỳ tập trung tinh thần lên triều.

Chuyện thảo luận trên triều chẳng liên quan gì tới loại lâu la như Vân Sơ, dù đã tới được đây rồi, nhưng nếu vị trí ngồi mà chưa ở nửa bên trên thì chỉ có phận ngồi nghe thôi.

Thái Cực Điện rộng tới kinh người, từ chỗ hoàng đế tới nơi Vân Sơ ngồi phải xa tới tám mươi mét, thêm vào đại điện có mười hai cái trụ đồng lớn trạm hình rồng quấn quanh, trong trụ là than lửa, khiến bên trong cực kỳ ấm áp.

Không biết vì sao, Vân Sơ vào điện là lim dim lờ đờ, một lúc sau y hiểu ra, bởi vì trong điện quá nhiều người, thêm vào mười hai cài lò kia, khiến mình thiếu dưỡng khí nhẹ.

Thế là Vân Sơ cố phấn chấn tinh thần, lấy từ trong lòng ra một cái bếp than cầm tay, đây là thứ người ta hay dùng cầm sưởi tay cho ấm, không có gì lạ. Nhưng tiếp đó y lại lấy ra một cái ấm, thong thả mở bếp than, cho quả thông khô, thổi nhè nhẹ cho lửa cháy lên, đặt ấm đun nước nóng lên rót cho bản thân một chén trà. Đang uống thấy Lý Kinh Huyền ngạc nhiên nhìn sang, liền chia cho hắn một chén.

Lý Kính Huyền không phải định xin trà mà đang muốn hỏi làm sao y có thể mang từng đó thứ theo, cuối cùng lại thôi, nhận chén trà uống. Trà của Vân Sơ tuy đắng, nhưng thơm ngào ngạt, đúng là kích thích thần kinh, làm người ta tỉnh táo, hai người dùng quan bào thùng thình che giấu, thong thả uống trà.

Trên triều đang cãi nhau tưng bừng.

"Người Thổ Phồn liên lạc các bộ Nam Chiếu sáu năm rồi, tổng thể mà nói là từ năm thái tông về trời. Có điều Thổ Phồn không nhiều thứ để cho Nam Chiếu, nên Nam Chiếu không theo."

"Từ năm ngoái chuyện liền thay đổi, sau sự kiện thổ phỉ Đại Đường ta cướp bóc khuê nữ của Lộc Đông Tán, lại có chuyện cha con Khâu Hành Cung mưu sát sứ giả Thổ Phồn. Thổ Phồn bất chấp mọi giá để lôi kéo các bộ Nam Chiếu."

"Nói không chừng Nam Chiếu sẽ ngả về phía Thổ Phồn."

Nghe kiến giải của Lý Kinh Huyền, lại lắng nghe trên triều nói chuyện Bá Châu một lúc, hỏi nhỏ:" Lý huynh vì sao không dâng tấu lên?"

Lý Kính Huyền lắc đầu:" Tấu sớ của trung thư xá nhân không được bệ hạ chú ý đâu, phải lấy danh nghĩa của trung thư tỉnh đưa lên mới được."

"Vân huyện lệnh nghe rồi đấy, người của trung thư tỉnh ngả về phía gây áp lực với Nam Chiếu. Kiến giải khác biệt, như sâu mùa hạ nói chuyện mùa đông vậy."

Vân Sơ nâng chén trà:" Cạn chén vì đám lâu la chúng ta."

Lý Kính Huyền thấy Vân Sơ nói chuyện hóm hỉnh cũng cười đáp lại, nâng chén uống cạn.

Rất nhanh chuyện của Nam Chiếu thương lượng xong, hôm nay là ngày các tân khoa tiến sĩ lên triều diện kiến hoàng đế.

Tên tuổi các tân khoa tiến sĩ chẳng có gì đáng chú ý, Vân Sơ chẳng quen biết ai tham gia khoa cử năm nay, tới khi nghe thấy hai chữ Chung Quỳ, y phấn chấn hẳn.

Đến Lý Kính Huyền cũng nhận ra ngay phản ứng của y:" Chung Quỳ này quen với ngươi sao?"

Vân Sơ nhìn gương mặt hoàn mỹ gần như không chê trách được gì của Lý Kính Huyền:" Nghe văn thư nói mặt mày tệ lắm, không ngờ đỗ tiến sĩ."

Lý Kính Huyền ngạc nhiên:" Chẳng lẽ huyện tôn cũng lấy dung mạo đánh giá con người?"

Vân Sơ càng ngạc nhiên:" Huynh xem chư công trên triều ai cũng tướng mạo đường đường, chẳng phải được lựa chọn à?"

Lý Kính Huyền lắc đầu:" Dựa vào diện mạo bề ngoài con người là sai lầm, triều đình chọn sĩ sao có thể ..."

Nói tới đó chỉ thấy một người mình cao tám thước, mặt đen như đít nồi, đầu báo mắt nhỏ, râu ria đầy mặt đi vào, trông giống hệt như một tên đại đạo giết người phóng hỏa không gớm tay, kết hợp với thể hình cao cao hùng tráng, rất có sức uy hiếp. Người này dù đã thu bớt bước chân, vẫn cứ đi phăm phăm, khác hẳn người thường.

Lý Kính Huyền nhìn mặt người đó một cái không kìm được buột miệng:" Xấu quá."

Vân Sơ thì cười híp mắt nhìn tráng hán cực kỳ xấu xí đó, càng nhìn càng thấy thích:" Tiểu đệ đây lại thích người này, nếu bệ hạ không nhận, ta sẽ nhận tới huyện vạn niên."

"Í, huyện tôn vừa chê xấu mà."

"Trường An này yêu ma quỷ quái quá nhiều, cần người như vậy áp chế."

Cây quế năm chỉ mọc ra hai mốt cành mới vào năm Vĩnh Huy thứ sáu.

Chung Quỳ xếp hạng đầu.

Lý Trị hào hứng điểm danh:" Chung Quỳ là ai, đứng ra cho trẫm xem."

Chỉ nghe một giọng nam trầm vang từ trong quần thần vang lên:" Chính là thần."

Tiếp đó một trang hán cúi đầu đi ra.

Lý Tri nghi hoặc:" Ái khanh vì sao cúi đầu?"

"Vi thần tướng mạo xấu xí."

"Ha ha ha, nam tử đại trượng phu, sao có thể lấy tướng mạo luận anh hùng? Cứ ngẩng đầu lên.”

Chu Quỳ nghe vậy kích động tới trào nước mắt, ngẩng đầu lên trong tiếng thở dài của Vân Sơ.

Đại điện tức thì im phăng phắc.

Vân Sơ buồn chán xem mấy cột đồng có rồng quấn quanh, đây kỳ thực là một hình phạt vô cùng cổ xưa --- Bào lạc.

Trong truyền thuyết không nói rõ Chung Quỳ chạm vào bậc thềm mà chết, hay chạm cột mà chết. Nhìn hoàn cảnh hiện nay thì hai khả năng đó đều không cao, vì bậc thềm chỗ ngồi của hoàng đế bằng gỗ, lại bọc thảm dầy.

Trụ đồng thì rỗng ruột, muốn húc đầu vào chết khó lắm.

Cho nên Vân Sơ chuyển ánh mắt tới cái ngưỡng cửa đại điện làm bằng thiết mộc. Thứ này phần giữa bị bách quan ra ra vào vào mài nhẵn thín, cạnh cũng tù rồi, nhưng hai bên thì gác, góc 90 độ sắc như dao ấy, đâm đầu vào đó chắc chết ngay.

Lát nữa Chung Quỳ mà muốn chết sẽ chọn ở đây.

Lý Trị mặc dù không bị dung mạo của Chung Quỳ làm sợ hãi, nhưng có thể nhận ra hắn không vui.

Gọi Chung Quỳ ra vốn là để chọn hắn đứng đầu khoa cử, nhưng Chung Quỳ ra rồi, Lý Trị lại nhìn người khác, không nhắc tới hắn nữa.

Thế là đợi hoạn quan đọc tên, người đứng đầu biến thành Tiết Trường Thọ.

Vân Sơ phát hiện Chung Quỳ không phải người giỏi khống chế cảm xúc cho lắm, toàn thân hắn đang từ từ run lên, xem ra căm phẫn thống khổ trong lòng hắn sắp biến thành biển rộng rồi.

Lý Kính Huyền cũng chú ý biểu hiện của Chung Quỳ nãy giờ:" Ngươi này có vẻ nóng tính không biết kiềm chế, huyện tôn mà nạp hắn vào huyện Vạn Niên, cẩn thận hắn gây họa đấy."

Vân Sơ bình thản nói:" Ta thường cảnh cáo chúc quan, làm bất kỳ việc gì, thân là quan lại Đại Đường, phải đứng chên chữ lý, như vậy không cần cấm kỵ gì hết."

"Đó không phải đạo làm quan."

"Lý huynh cho rằng đạo làm quan là gì? Từ nhỏ ta nghe nói, làm quan nếu không vì dân không bằng về nhà nuôi lợn, một người làm quan mà cứ đắn trước đo sau, chẳng làm còn hơn."

Lý Kính Huyền chắp tay:" Ở đạo làm quan mỗ gia không bằng huyện tôn."

Vân Sơ cười nhẹ:" Lý huynh tuy nói vậy, trong lòng ắt đang xem thường ta, ta biết."

"Không phải, ví dụ như tên Trương Độ kia, lần trước ta đã muốn đánh hắn rồi, còn cố ý mang theo hốt bản bằng gỗ du. Cuối cùng không ra tay được, người dùng hốt bản đánh hắn lại là huyện tôn. Cho nên không bằng là không bằng, không có chuyện nghĩ một đằng nói một nẻo.”

(*) Chung Quỳ diệt quỷ, đây là vị thần trừ yêu ma nổi tiếng thần thoại TQ, hôm nay dịch mình mới biết là người có thật.

Bình Luận (0)
Comment