Khi Vân Sơ và Lý Kính Huyền đang nói chuyện thì quy trình hoàng đế tiếp kiến tân khoa tiến sĩ đã xong, trong hai một người này, người nhận chức quan cao nhất là tòng bát phẩm, thấp nhất là tòng cửu phẩm, mà chỉ đúng mộc người tòng cửu phẩm --- Chung Quỳ.
Ánh mắt Vân Sơ luôn nhìn chằm chằm Chung Quỳ, hắn rất lo tên này đột nhiên ở trước mặt hoàng đế rống một câu "ta không phục", thế thì chỉ có kết cục bị Lý Trị chặt đầu mà thôi, mình không cứu nổi.
May hắn không mất bình tĩnh, vẫn lặng lẽ theo sau đội ngũ, hồn xiêu phách lạc ra ngoài.
Quả nhiên khi hắn cúi gằm mặt đi tới chỗ ngưỡng cửa góc cạnh, tên này đột nhiên khựng lại, rồi thình lình đâm đầu vào đó.
Lúc này Vân Sơ đã gập cái đệm dưới mông, khi đầu hắn sắp chạm vào ngưỡng cửa thì Vân Sơ ném đệm ra, vừa vặn chém lên ngưỡng cửa.
Dù là thế lực đạo của Chung Quỳ vẫn rất mạnh, đệm không hóa giải được nhiều, mà trượt đi, khiến vai hắn và vào mặt đất.
Cùng lúc đó bóng dáng Vân Sơ đã xuất hiện ở cửa, đỡ Chung Quỳ lên, vỗ cơ ngực hùng tráng của hắn:" Đúng là một hán tử văn võ song toàn, có hứng thú tới huyện Vạn Niên ta nhậm chức không?"
Chung Quý ngỡ ngàng, tựa không dám tin vào tai mình, chớp mắt mấy lần, gương mặt xám xịt có chút sức sống, song chỉ thoáng qua, chắp tay chua chát:" Đa tạ ân công nâng đỡ."
Vân Sơ biết hắn chưa tin, bóp mạnh vai nói chắc nịch:" Đã đồng ý tới huyện Vạn Niên ta nhậm chức, vậy mai tới chỗ chủ bạ nhận mười quan tiền, về quê vinh diệu nửa tháng. Nửa tháng sau tin rằng ngươi sẽ nhận được cáo thân của lại bộ, lúc đó tới nhậm chức là được."
Chung Quỳ lần nữa thi lễ tạ ơn Vân Sơ, thấy đội ngũ tân khoa đã đi xa, vội vàng chạy theo, thi thoảng quay đầu nhìn Vân Sơ.
Mặc dù Chung Quỳ thiếu chút nữa húc đầu chết nhưng không hề gây ra chút chú ý nào, mỗi năm có rất nhiều người bị vấp ngã ở ngưỡng cửa đó, sớm không còn khiến người ta hứng thú nữa rồi.
Sau đó không còn chuyện gì quan trọng, toàn chuyện vụn vặt cũng cãi nhau tới mặt đỏ tía tai, hơi chút hô lên đòi giết người ta, úp lên đầu đủ thứ tội danh nghiêm trọng, kết thúc chẳng có gì giải quyết được.
Thế là tan triều.
Vân Sơ ở gần cửa không có nghĩa tan triều y được ra trước, mà là các đại lão.
Đám lão tặc Lý Tích, Tô Định Phương, Lương Kiến Phương khi đi ngang qua y cố tình phun rắm không ngừng. Thậm chí Vân Sơ dám khẳng định nghe tiếng phẹt dài, chắc chắn có lão già rặn quá mạnh, ị luôn ra khố rồi.
Vân Sơ đành phải nhịn, không thể đánh được, nếu đánh đám này có mệnh hệ gì thì mình thảm.
Đừng thấy bốn năm trước Lương Kiến Phương còn đuổi Vân Sơ như con, bây giờ hai người mà đánh nhau, y chắc cả mười phần đánh cho Lão Lương không bò dậy nổi trong vòng mười hiệp.
Giờ y đã là thanh niên mười chín, tinh lực vào lúc thịnh vượng nhất, còn Lương Kiến Phương, bốn năm năm qua, ông ta đem tinh lực đặt vào rượu thịt, tiêu hao không ít.
Bây giờ đừng nói cái gì mà cơm một đấu, thịt mười cân, mà có miễn cưỡng ăn xong số đó cũng lập tức ỉa chảy.
Bùi Hành Kiệm xuống nông thôn khảo sát rồi, đám võ tướng này, Vân Sơ thấy mình một chấp bốn năm người cũng chẳng thành vấn đề, đám đó trừ phun rắm lòi cứt ra cũng làm gì được mình đâu, ra tay đánh trước cho y có cớ thì họ chẳng giám, như Lão Lương kìa trợn mắt nhìn y rồi đi thôi.
Chịu đựng sự khinh bỉ của đám võ tướng xong, đám quan văn cũng chẳng nhìn y với chút thiện cảm nào.
Rất nhiều người trong số bọn họ cực kỳ khinh bỉ hành vi họ cho là lấy lòng hệ thống quan văn một cách vô nguyên tắc của y.
Cho dù năm xưa để được hòa nhập vào đội ngũ này, bọn họ làm những chuyện vô sỉ hơn Vân Sơ nhiều, nhưng chuyện đó chẳng ảnh hưởng tới việc họ đã ở trong đội ngũ khinh bỉ kẻ đứng ngoài rìa như Vân Sơ.
Cũng may là những người này cũng biết tính khí Vân Sơ không tốt, không ai dám đứng ra nói những lời thiếu lễ độ.
Nếu có Vân Sơ không ngại tiếp tục dùng hốt bản của Lý Kính Huyền đập kẻ đó phun ra bã.
Một người lập lời thề phải trở thành Kinh Triệu duẫn sẽ không thể đứng chung chiến vào với đám triều thần này được.
Vì Kinh Triệu doãn là quan địa phương lớn nhất thiên hạ, không thuộc về hệ thống kinh quan, thậm chí có thể nói là lợi ích đối lập nhau, giảm sát nhau.
Đã thế thì cứ lấy lý ra mà nói, đừng nói tới giao tình gì cả, vì nhắc tới giao tình, thế nào cũng có một bên là loạn pháp kỷ.
Vân Sơ vừa rời khỏi cái Thái Cực Điện thối như nhà xí, vừa hít được một hơi không khí trong lành thì Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt sán tới ngay, cả hai mặt mày háo hức:" Ngươi ra tay đánh Trương Độ à?"
"Tên đó chổng mông về phía ta phun rắm, còn mời ta đánh hắn, cả đời chưa bao giờ nghe thấy yêu cầu kỳ quái như vậy, nên ta cho hắn toại nguyện."
Ôn Nhu xoa xoa tay:" Lập tức tìm kiếm sơ hở của hắn, giết chết hắn luôn. Ngươi không nghe thấy thôi, tên đó ở bên ngoài la hét muốn giết chết ngươi."
Địch Nhân Kiệt ngẫm nghi:" Giết võ tướng không dễ đâu, tội tham ô uống máu binh sĩ không đủ giết hắn."
"Vậy thì chỉ còn đường mưu phản và tự ý điều binh thôi, nếu không có thì .. "
Vân Sơ lắc đầu:" Đừng ngụy tạo chứng cứ, nếu như có chứng cứ thực sự thì giết chết hắn, nếu như không có thì coi như hắn lớn mạng."
Ba người vừa bàn bạc vừa rời đi, chuyện này cần tính toán lâu dài mới được, đầu tiên phải tra xem tên đó có tội nhất định phải chết không.
Nếu có thì giết hắn cũng không muộn.
Cùng lúc đó Chung Quỳ về khách xá, một mình ngồi trên giường nhìn trần nhà, hối ức lại chuyện xảy ra ở đại triều hội hôm nay.
Đầu tiên là gương mặt từ ôn hòa chuyển sang lãnh đạm của hoàng đế, tiếng cười trộm trong đội ngũ tiến sĩ, rồi văn võ bá quan nhìn thấy gương mặt hắn liền xôn xao, từ nhỏ xấu hắn cảm thụ rõ sự khinh ghét chỉ qua cử chỉ rất nhỏ.
Từng chuyện, từng chuyện đó càng nghĩ càng làm hắn uất ức, đau khổ, tuyệt vọng, chẳng còn muốn sống tiếp nữa.
Thật may nụ cười của vị huyện lệnh mặc hồng bào đó khiến hắn thấy thế gian này còn chút hơi ấm.
"Ta sinh ra ở Chung Nam Sơn, sống ở Chung Nam Sơn, làm quan ở huyện Vạn Niên dưới chân Chung Nam Sơn cũng là chuyện không tệ."
Chung Quỳ thở ra một hơi dài, phát tiết bất mãn trong lòng đi quá nửa, bản thân tuy học đầy năm xưa, lòng có gấm vóc, nhưng chẳng thể thi triển hoài bão làm hắn cứ canh cánh trong lòng.
Nếu vị huyện lệnh đó đối xử với mình như quốc sĩ, hắn báo đáp lại như quốc sĩ.