Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 504 - Q3 - Chương 014: Thêm Một Trợ Thủ.

Q3 - Chương 014: Thêm một trợ thủ. Q3 - Chương 014: Thêm một trợ thủ.

Thực ra cũng có thể thông qua bề ngoài đánh giá con người.

Ví dụ Vân Sơ thời thiếu niên gương mặt ít nhiều có chút nữ tính hóa, mấy năm qua vì cơ bắp phát triển, diện mạo thanh đổi nhiều, rắn rỏi góc cạnh hơn.

Thêm vào bây giờ y tu dưỡng hơn, trừ lúc đánh người khác thì bình thường đối xử với đa phần mọi người đều ôn hòa, lại có thể xuất khẩu thành văn, nên người ta nhìn vào một cái là thấy ngay y là thanh niên tài tuấn, tiền đồ rộng lớn.

Địch Nhân Kiệt là một hình thái tài tử khác, đằng thấy hắn bụng phệ mặt to mà xem thường, chỉ cần nhìn dáng vẻ hắn khi làm việc, tấm thân to bèo kia không còn mang tới cảm giác sồ sề nữa khiến người ta yên tâm vững lòng.

Ôn Nhu trời sinh gầy gò mỏng manh, trông ốm yếu, có điều gương mặt thanh tú, ngũ quan vô cùng sinh động, khi nói tới tim đồn, đôi mắt ánh lên vẻ trí tuệ.

Người ta nhìn vào là thấy đây là người trí tuệ mà người thường khó ai bằng.

Còn Chung Quỳ đứng cạnh ba người họ, người ta nghĩ đây là một tên tay sai hung ác.

Hôm qua nghe nói Chung Quỳ hôm nay sẽ tới huyện nha báo danh, cho nên từ sáng sớm Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt tới xem trò hay rồi.

Ba người bọn họ đi quanh Chung Quý mấy vòng, sau đó Ôn Nhu lấy ra bản sao bài thi của Chung Quỳ, vừa đọc vừa nhìn hắn:" Đầu thai là việc yêu cầu kiến thưc, ngươi đầu thai nhầm cửa, vào bụng lão bà nhà đồ tể à?"

Địch Nhân Kiệt tấm tắc:" Văn chương của ngươi lấp lánh hào quang trí tuệ, kiến giải chẳng tầm thường, nếu mà lắp cái mặt Vân Sơ vào, bệ hạ sẽ khen ngươi nở hoa ngay."

Vân Sơ thì tiếc nuối:" Tấm thân này không học võ, phí quá, sao lại học văn? Văn nhân chỉ là đám chó chỉ nhìn mặt không nhìn người."

Chung Quỳ câm nín nhìn ba người đó, nếu không phải nhận ra họ không có ác ý, hắn rút đao chém mỗi tên một cái rồi. Nhất thời không biết phản ứng thế nào, hắn dùng một tay nâng cái bàn làm việc nặng nề của Vân Sơ lên, nhẹ nhàng đặt xuống:" Hạ quan trời sinh thần lực, mười bốn tuổi đã không tìm thấy đối thủ, không học văn thì học gì nữa."

Ba người kia cùng đứng lại nhìn Chung Quỳ không nói năng gì.

Chung Quỳ thấy toàn thân ngứa ngay, hắn thấy ba người này không bình thường cho lắm, tuy không ai tỏ ra ghét bỏ y, nhưng nhìn y như nhìn vật thể lạ đầy tò mò, hoàn toàn không giống bất kỳ loại người gì hắn đã gặp.

Cuối cùng Ôn Nhu thở hắn ra:" Vân Sơ mười bốn tuổi tung hoành tập vạn đại quân Đột Quyết, chính là do bọn ta thổi phồng không thèm để ý sự thực mà ra. Còn ngươi mười bốn tuổi không tìm thấy đối thủ là do ai thổi phồng ra?"

Chung Quỳ ngượng nghịu không ngờ người ta nhìn phát là ra:" Lý đạo trưởng, Thuần Phong."

Ôn Nhu tỏ ra kinh nghiệm, gật gù:" Thế thì hợp lý rồi, không có Lý Thuần Phong tiến cử, ngươi chẳng có cơ hội vào trường thi, nói thế lần này ngươi được thi tiến sĩ là nhờ hạn ngạch của Đạo môn."

"Vâng!" Chung Quỳ đáp xong quay sang hỏi Vân Sơ:" Không biết huyện tôn chuẩn bị bố trí Chung Quỳ làm gì?"

Vân Sơ nghiêm mặt, lời nói hùng hồn:" Ta có 500 người bất lương, dùng tra kẻ gian, chỉnh đốn pháp kỳ, để người lương thiện đường hoàng đi trên đường lớn, khiến thứ gian tà không chỗ ẩn thân, nay thiếu một thống lĩnh, Chung Quỳ có làm được không?"

Chung Quỳ nghe mà phấn khích, một tay định ngay gian, trừng ác dương thiện, ưỡn thẳng người dõng dạc nói:" Cứ giao cho hạ quan, chưa tới nửa năm sẽ khiến kẻ ác không có đất trốn."

"500 người này khi ngoại địch xâm lấn, có thể mặc giáp lên ngựa, phá địch ngoài biên cảnh, làm được không?"

"Hạ quan thuộc lòng binh thư, hành quân bố trận tuy không bằng lão tướng, nhưng cách luyện quân, tự nhủ có thể ngạo thị quần hùng."

Vân Sơ cười to:" Thế thì 500 người bất lương này giao phó cho ngươi."

Nói rồi lấy một tấm đồng bài trên bàn ném cho Chung Quỳ.

Chung Quỳ hăm hở cầm đồng bài đi ra ngoài hô lớn:" 500 bộ hạ của mỗ ở đâu?"

Địch Nhân Kiệt nhìn theo một lúc cau mày:" Thế này có phải qua loa quá không?"

Ôn Nhu ủng hộ:" Thì cứ thử xem nào, ngươi không thấy à, gì chưa nói chứ bằng tướng mạo của hắn đủ dọa người ta sợ tới bệnh luôn rồi, làm việc này quá hợp còn gì."

Địch Nhân Kiệt chép miệng:" Thế mà ta không nghĩ ra, kẻ này theo ta phá án, kẻ gian nhìn thấy có khi chưa hỏi đã khai rồi."

Vân Sơ không nói gì cả, rất hài lòng, có người này, y bớt bao nhiêu là việc, thấy hôm nay trong huyện nha không còn chuyện gì nữa, đuổi hai tên kia đi rồi cưỡi ngựa về nhà.

Dương liễu nảy chồi, cỏ xanh chân tường nhú lên, dự báo mùa xuân của Trường An lại lần nữa tới rồi.

Nhưng mùa xuân ở Trường An và mùa xuân ở phương nam khác nhau, ở phương nam thì gió xuân thổi tới, sau một đêm ngàn hoa đua nhau nở. Còn ở đây, mùa xuân phải cùng mùa đông chiến đấu giằng co mấy lần mới được.

Cho nên vừa hôm qua thôi thấy cơn mưa xuân bay bay, ngay hôm qua gió lạnh ù ù, tuyết như lông ngỗng rồi.

Chồi non của dương liễu chẳng nhuộm xanh được Trường An, tuyết lớn lại khoác lên trên người Trường An lớp áo mùa đông dày.

Trong thế giới màu trắng đó, tháp Đại Nhạn xám xì rất bắt mắt.

Ngu Tu Dung dẫn ba đứa bé, được Vân Na, Thôi nương tử tháp tùng, ngồi xe ngựa về nhà.

Bọn họ ai nấy mặt đỏ bừng bừng, tắm nước nóng thỏa thuê ở nhà tắm riêng của Vân gia, ngâm mình trong nước nóng khiến ngày tháng giá rét không còn quá khó vượt qua nữa.

Trước kia Ngu Tu Dung không dám tùy tiện đưa Nha đầu béo Lý Tư ra ngoài, từ khi đưa nó vào cung một chuyến, bây giờ không cần gò bó nhiều nữa.

Lý Tư thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, để tuyết trắng rơi lên đầu, ngốc ơi là ngốc, Ngu Tu Dung kéo thế nào cũng không được.

Hết cách Ngu Tu Dung phải nhéo mông Vân Na để nó rụt đầu lại, nếu không đứa bé này học theo cũng sẽ không chịu rụt đầu về.

Vó ngựa lọc cọc, Vân Sơ xuất hiện bên xe ngựa, thô bạo ấn đầu Vân Na vào xe, tiếp theo ấn đầu Lý Tư, thế là trong xe vang lên tiếng cả đám trẻ con khóc inh ỏi.

Chút tâm tình tốt đẹp nhờ xông hơi của Ngu Tu Dung mất sạch, vất vả lắm mới dỗ được ba đứa bé nín khóc, nói với trượng phu bên ngoài hơi gắt giọng:" Phu quân hôm nay về sớm thế?"

"Ừ, công vụ không bận."

Vân Na nhanh nhẹ chui ra khỏi xe ngựa, nhảy lên ngựa của ca ca, lại còn cố tình chui vào trong áo choàng lông chồn của ca ca, chỉ lộ cái mặt đắc ý ra lè lưỡi trêu tức Ngu Tu Dung.

Ngu Tu Dung lập tức mách với Vân Sơ:" Muội tử chàng hôm qua ở nhà Công Tôn tỷ, dùng gậy đánh đuổi lão bà của Bùi Hành Kiệm. Người ta đưa bái thiếp tới, muốn đợi chủ nhân gia chàng về để trả lời đấy."

"Còn dám tới nhà ta à?" Vân Sơ cười ngạo nghễ, bẹo má Vân Na:" Đánh nhẹ rồi."

Vân Na nghênh nghênh nháy mắt với Ngu Tu Dung.

Ngu Tu Dung giận lắm thấy mình dạy bảo Vân Na không hiệu quả là do trượng phu ở bên phá:" Phu quân thiếp vừa mới rồi ở Thái Cực cung đánh trung lang tướng tét da nứt thịt. Muội tử ngài lại đánh quận phu nhân hủy dung, chẳng lẽ sau này Vân gia ta dựa vào đánh người để sống qua ngày à?"

Chẳng biết Vân Sơ có nghe thấy lão bà nó gì không, chỉ thấy y ngẩng đầu nhìn quanh, lẩm bẩm:" Ta ghét thành Trường Nam ngàn năm không đổi."

Bình Luận (0)
Comment