Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 505 - Q3 - Chương 015: Chỉ Cần Bỏ Tiền Ắt Sẽ Có Cách.

Q3 - Chương 015: Chỉ cần bỏ tiền ắt sẽ có cách. Q3 - Chương 015: Chỉ cần bỏ tiền ắt sẽ có cách.

Hoa năm ngoái từng nở, mùa xuân năm nay lại nở rộ, người năm ngoái nhìn thấy, mùa xuân năm nay cũng gặp.

Sàn đá trên đường phố phường Tấn Xương trừ bị người qua lại dẫm cho trơn nhẵn ra thì chẳng có gì thay đổi hết.

Ngay cả trúc chặt năm ngoái, năm nay lại có măng trồi ra, sức sống ngoan cường tới phát ghét.

Tháp Đại Nhạn nếu không bị động đất phá hủy, nó sẽ đứng đó một nghìn năm.

Tồn tại lâu dài cũng có cái hay, nhưng mà nên có thay đổi chứ, từ khi y tới huyện nha làm việc, phường Tấn Xương đã chững lại rồi, thế là không được.

Vân Sơ tức thì quyết định, năm nay sẽ tu sửa lại những thủy cảnh của phường Tấn Xương, bất kể thế nào cũng phải có đài phun nước đúng không?

Thế nhưng khi thương thảo với các công tượng, Vân Sơ mới phát hiện, Đại Đường chưa có cơ quan làm tăng áp lực, đài phun nước cùng lắm chỉ phun cao hai mét, đó gần như là đã phải vận dụng chênh lệch chiều cao ở mức tối đa mới làm được.

Vân Sơ không cần biết, y muốn một cái đài phun nước phun ra cột nước ba mươi mét ... Với một người từng chứng kiến đài phun nước hơn trăm mét mà nói, đây đã là yêu cầu thấp nhất của y rồi.

Các công tượng nhất trí cho rằng huyện tôn điên rồi.

Nhưng khi nghe nói huyện tôn nguyện bỏ ra một nghìn quan làm thứ vô tích sự này, nể mặt tiền, bọn họ sẵn sàng thử.

Có người thông minh làm ra máy bơm lớn, bơm nước lên trên, do bốn tráng hán thao tác, bọn họ hớn hở đi khoe huyện tôn. Nước đúng là phun cao mười mấy mét, kết quả là bị huyện tôn đấm tím mặt.

Ăn đòn đối với các công tượng mà nói không là gì cả, bọn họ chỉ cần có tiền, đánh thêm vài lần cũng không sao hết.

Lại có người thông minh nhìn trúng xe cứu hỏa của trạm vũ hầu, hắn sáng tạo lắp theo tay đòn, dùng nguyên lý ống bễ gia tăng áp lực nước.

Thế là Vân Sơ được chứng kiến cảnh sáu tên tráng hán cơ bắp cuồn cuộn mím môi mím lợi ấn tay đòn, rồi đột nhiên mở van, không tệ, nước phun cao tới hai mươi mét ... Chỉ được một tuần trà là cả sáu tên nằm vật ra thở rồi.

Lần này coi như động não rồi, Vân Sơ thưởng cho mười quan tiền, bồi thường xe cứu hỏa xong còn lãi được một ít.

"Ngươi nhất định muốn cái cột nước phun cao mười trượng à? Có phải vì bù đắp tiếc nuối đái không đủ cao của ngươi không?" Ôn Nhu không sao hiểu nổi cái sở thích quái đản của Vân Sơ:

"Ta không phải muốn cột nước phun cao mười trượng, mà là muốn phương pháp phun nước cao mười trượng."

"Có phương pháp đó rồi ngươi có thể đái cao hơn à?"

"Không, nhưng ta có thể tiếp tục từ đó chế tạo ra thứ ném được đá bay xa trăm trượng."

"Không thể nào, không có lực sĩ, cũng không có khí giới nào làm được thế."

Vân Sơ thương hại xoa đầu Ôn Nhu:" Còn nhớ vụ nổ ở Phế Thạch Đài không?"

Ôn Nhu khó chịu nghiêng đầu né:" Đó không phải do con người làm."

"Ta biết, nhưng khi Phế Thạch Đài nổi, có cục đá to bằng đầu người bay tới Thái Cực Điện. Ngươi biết Phế Thạch Đại cách Thái Cực Điện bao xa không?"

"Hơn trăm trượng."

Vân Sơ lại xoa đầu Ôn Nhu:" Vừa rồi ngươi nói không có lực sĩ, cũng không có khí giới nào có thể ném đá xa trăm trượng. Vậy cục đá đó sao bay tới được."

Nói xong Vân Sơ bỏ lại Ôn Nhu nhíu mày trầm tư, về quan giải của mình.

Vì không muốn sống ở Đại Đường trăm năm như một ngày, y phải khiến tất cả mọi người động não.

Vân Sơ đưa ra nghi vấn, treo thưởng, trên đời này thế nào cũng có người trả lời y.

Đừng nhìn đài phun nước và đá bay chẳng liên quan gì tới nhau, nhưng nếu có người hiểu về sức nén, giải quyết những vấn đề này sẽ đơn giản.

Đúng thế, thứ cuối cùng mà Vân Sơ muốn có là hỏa pháo.

Chính là cái thứ kết thúc thời đại của những bức tường thành cao sừng sững, chấm dứt khái niệm về tòa thành không thể công phá.

Mấy ngày trước đổ một trận tuyết lớn là sự ương ngạnh cuối cùng của mùa đông, đợi sau khi tuyết tan đi, vạn vật thực sự bước vào mùa phục sinh.

Sáng hôm đó bác sĩ nông học Hứa Du mang tới cho Vân Sơ rau cải trắng, là thứ trước kia y bỏ ra 50 quan để đầu tư nghiên cứu, nay đã có hiệu quả.

"Hạ quan trồng sáu lần, giờ ở trạng thái tốt nhất, nếu huyện tôn muốn rau cải trắng to hơn thì phải thêm kinh phí là 100 quan, cùng hai năm."

Hứa Du là thứ người máy vô cảm với rau cải, hắn không bận tâm trồng ra thứ rau cải gì, hắn chỉ muốn vị huyện lệnh Nhị Bách Ngũ nổi danh Trường An sẽ tiếp tục đầu tư, để hắn có thêm hai năm cuộc sống nhẹ nhàng.

Vị huyện lệnh này chỉ hứng thú với những thứ to, theo kinh nghiệm trồng trọt hai năm qua của hắn, chỉ cần cặt phần trên của cây cải trắng nặng hai cân này rồi trồng tiếp, đợi khai hoa, chọn cây lớn tạp giao. Hắn tin hai năm sau trồng ra được cải trắng hơn năm cân.

Có phương pháp thì dễ dỗi, 100 quan tiền kia hắn chẳng cần phải tiêu đồng nào, chỉ bỏ ít công sức thôi.

"Có bao nhiêu hạt giống?" Vân Sơ xem xét cây cải trắng rất kỹ, chưa đủ to như y muốn hỏi:

Hứa Du lấy một cái túi vải ra đặt trên bàn Vân Sơ. Vân Sơ mở ra xem, thấy hạt giống rất nhỏ, y thuận tay lấy mấy chục hạt rồi trả phần còn lại:" Chăm sóc cho tốt, càng to càng tốt, đồng thời bản quan điều ngươi từ ti ông nông tự thành ti nông bác sĩ của huyện Vạn Niên. Giúp ngươi thăng từ cửu phẩm lên bát phẩm. Nếu ngươi trồng ra được cải trắng ta muốn, chưa nói tới kinh phí, ta thưởng riêng cho ngươi 200 quan."

Tim Hứa Du đập cuồng loạn, bác sĩ ti nông tử nghe thì thanh cao lắm, nhưng cũng nghèo vô cùng.

Quan bào của hắn sởn rồi, đen so với quan bào mới tinh đám quan lại huyện Vạn Niên mặc là hắn biết ở đây béo bở thế nào.

Nếu mình thăng quan còn có 200 quan tiền thưởng, thêm vào tích góp bao năm, hẳn mua được một căn nhà hai tầng ở phường Quang Phúc. Như thế cả nhà chín khẩu của hắn không phải chén chúc trong viện tử nhỏ, phu thê hắn cũng không cần ngủ cùng năm đứa con ...

Vân Sơ như nhìn thấu tâm tư hắn, tiếp tục nói:" Còn thưởng cho ngươi một căn nhà ở phường Quang Phúc hoặc An Nghiệp, tùy ngươi chọn."

Lỗ mũi Hứa Du nở ra mấy lần, hơi thở nặng nề rõ:" Vậy xin cho hạ quan một mảnh đất yên tĩnh."

Vân Sơ gật đầu:" Sẽ làm điều lệnh cho ngươi."

Hứa Du thông minh hỏi :" Không biết huyện tôn hi vọng có cải trắng thế nào?"

Vân Sơ lập tức trải một tờ giấy ra, dùng bút vẽ một bức Bạch thái đồ, ghi chút kỹ càng, thổi khô mực, nói:" Thế này, hình dáng, kích cỡ phải như thế."

Bình Luận (0)
Comment