Hứa Du làm bác sĩ nông học mười lăm năm rồi, hắn không tin bánh vẽ ra nữa, cửu phẩm lên bát phẩm chẳng có mấy ý nghĩa, hắn đã bốn mươi, không hi vọng trong ngày tháng còn lại có thể thăng lên thất phẩm. Mà không lên thất phẩm thì cửu phẩm và bát phẩm không khác gì nhau, bổng lộc không đủ nuôi cả nhà.
Hắn sớm từ bỏ mơ ước thăng quan, chỉ muốn thứ thực tế, nhất định muốn Vân Sơ viết văn thư, ghi rõ phần thưởng trên đó.
Vân Sơ hỏi lại lần nữa:" Ngươi thực sự chỉ cần phần thưởng của ta, không cần triều đình ban thưởng, thăng tiến sao?"
Hứa Du gật đầu không suy nghĩ:" Đối với hạ quan vậy là đủ rồi, công lao bồi dưỡng rau cải trắng sẽ là của huyện tôn hết."
Vân Sơ cười to:" Sau này ngươi đừng hối hận đấy."
"Hạ quan không hối hận."
Đã thế Vân Sơ không cần thương hại hắn nữa, mời Ôn Nhu làm trung gian, viết ba bản văn thư, hai người ký tên, đóng dấu, một bản cho vào hồ sơ huyện Vạn Niên, một do Vân Sơ cầm, một Hứa Du giữ.
Nhìn Hứa Du kích động bái tạ rời đi, Ôn Nhu tặc lưỡi:" Ngươi thưởng lớn quá."
"Ngươi nghĩ nếu như trồng ra loại cải trắng hai tháng rưỡi có thể thu hoạch, một mẫu bốn nghìn cân thì thưởng thế nào mới đủ?"
"Tuy không thể nào có thứ như ngươi nói, nhưng nếu có thì một cái tước vị huyện nam không thành vấn đề."
Vân Sơ hoan hỉ vỗ vai Ôn Nhu:" Đợi gọi ta là Vân huyện nam đi."
Nói xong nhổ cây hoa mai trong bồn hoa của mình đi, cẩn thận xới đất cho xốp, đem cây cải trắng chặt nửa phần trên, còn nguyên rễ trồng vào đó.
Vân Sơ nói với Ôn Nhu mặt mày hiếu kỳ nhìn mình trồng cây:" Làm tốt thứ này còn quan trọng hơn đoạt thành sa trường, ân huệ chúng sinh lớn hơn. Ha ha ha, ta chẳng thèm tranh công lao hiển hách, chỉ trồng tốt rau cải cũng làm đám lão tặc đó thẹn chết rồi."
Khi Lý Hoằng tới phường Tấn Xương thăm cả nhà Vân Sơ thì Vân Sơ cho nó một chậu rau cải trắng vừa nhú mầm.
Thế là suốt nửa ngày trời, Lý Hoằng theo bên cạnh Vân Sơ học làm sao trồng ra được một cây cải trắng tốt.
"Khi những mầm rau như lông tơ này mọc ra những chiếc lá thì chậu hoa này thành quả nhỏ, phải chuyển ra ruộng. Ngươi ở trong cung có thể xới một mảnh đất, giao cung nhân chăm sóc, ba tháng sau khả năng sẽ thu hoạch được niềm vui bất ngờ."
"Vì sao là khả năng có niềm vui bất ngờ mà không phải chắc chắn có niềm vui bất ngờ." Lý Hoằng rất thích đặt câu hỏi, mỗi khi như thế đặc biệt long lanh:
Vân Sơ nói chắc nịch:" Phàm người nói chắc chắn có niềm vui bất ngờ thì đều là kẻ lừa đảo."
"Nói thế thì Lý Nghĩa Phù và Thượng Quan Nghi đều là kẻ lừa đảo sao?"
"Không thể nói vậy, họ lừa ngươi là để ngươi trở nên thông minh, mau chóng trưởng thành."
Lý Hoằng ngẫm nghĩ, chẳng biết nó có hiểu không nhưng không hỏi chuyện này nữa:" Vậy vì sao ta phải trồng rau cải?"
"Vì từ bây giờ ngươi nên biết, giang sơn của ngươi trong tương lai có những thứ gì."
"Ta hiểu rồi, Thượng Quan Nghi nói, xã tắc là cách gọi chung của Thổ Thần và Cốc Thần, cũng có nghĩa là giang sơn. Ông ấy còn nói, đất đai và lương thực là gốc lập quốc của Đại Đường, là căn cơ lập chính. Rau cải cũng là lương thực, tên tê phải học cách trồng, đúng không?"
Vân Sơ xoa cái đầu tròn của nó:" Sau này đừng tỏ ra thông minh như vậy, người khác nói ngươi chỉ cần tỏ ra hiểu một nửa, thi thoảng tỏ ra thông minh một chút, để người ta thấy ngươi là trẻ nhỏ dễ dạy."
"Ta hiểu rồi." Lý Hoằng gật mạnh đầu:
Vân Sơ dạy bảo Lý Hoằng một hồi rồi không nhịn được quay sang Vân Na vốn ở bên học trồng rau, chẳng biết lén chạy mất khi nào, giờ đang há hốc mồm xem chim én tha rác xây tổ.
Nó và Lý Hoằng đúng là không cùng chủng loại mà.
Trồng cau cải xong, tiết học của Lý Hoằng sẽ kết thúc, thông thường Vân Sơ chỉ dùng chừng năm phút nói đạo lý với Lý Hoằng, nói nhiều hơn không có hiệu quả dạy học nữa.
Dạy ai hiểu tầm quan trọng của bồi dưỡng lương thực mới cũng không quan trọng bằng dạy Lý Hoằng, chỉ có khắc vào xương nó, sau này nó làm hoàng đế mới coi trọng.
Tiếp đó Vân Sơ dẫn Lý Hoằng đi xem các công tượng biểu diễn phun cột nước.
Lần này đám công tượng mang tới một trang bị vô cùng kỳ quái, tổng thể mà nói nó giống như một cái hóa lớn uốn lượn. Công tượng không ngừng cho nước vào loa, nối loa với cái ông cong, nước phút ra ngoài, loa càng lớn, nước phun ra từ ông càng cao.
Nếu như công tượng có đủ tiền, làm ra cái loa đủ to, một cái ống đồng đủ chắc, về lý luận mà nói, cột nước đúng là có thể phun cao ba mươi mét.
Lý Hoằng chơi rất vui, Vân Sơ bỏ tiền ra mua ý tưởng của công tượng đó.
"Nói như thế hôm nay con tới phường Tấn Xương mang về một chậu rau cải nhỏ, còn xem công tượng làm một cái lo lớn đổ nước vào phun ra à?" Vũ Mị nhìn thằng vào Lý Hoằng, mắt không chớp:
Lý Hoằng quỳ xuống:" Hài nhi ham chơi, xin mẫu hậu trách phạt."
"Cong không định biện giải sao?"
"Ham chơi là ham chơi, biện giải sẽ làm người ta sinh ra buông thả."
Đôi mày nhíu chặt của Vũ Mị giãn ra:" Để con tới phường Tấn Xương thăm muội muội, cũng là để con thả lỏng, không phải để con ham chơi. Nhất là cái chuyện bỏ 1000 quan ra chỉ để xem nước phun cao của Vân Sơ, là hành vi chỉ hôn quân mới làm, con hiểu chưa?"
Lý Hoằng lập tức đáp:" Hài nhi biết sai, sau này không dám nữa."
Vũ Mị quay sang xem chậu rau cải, ngữ khí mềm mỏng hơn:" Thân nông là chuyện rất tốt, nếu như con hứa với Vân Sơ rồi thì phải trồng số rau này cho tốt, không được làm dở chừng, tới khi rau mọc lên mới thôi."
"Hai nhi biết ạ."
"Tiếp tục học đại lễ nghi, còn một tháng nữa là lúc con làm chủ đông cung rồi."
Lý Hoằng khấu đầu lui ra.
Vũ Mị rất muốn gọi nhi tử lại trò chuyện, nhưng tới tận khi Lý Hoằng tới cửa cung, nàng không gọi ra được, lòng có chút áy náy.
Lý Hoằng mặt hối lỗi vừa mới bước đi ra ngoài một cái liền tươi tỉnh hẳn, chỉ cần nhận lỗi mẫu hậu quả nhiên không phạt, nhưng chuyện này không thể làm nhiều, phải để giành.
Nó nhìn thấy đại ca Lý Trung và mẹ đẻ Tôn Tần quanh quẩn trước điện Lương Nghi, không biết là muốn vào hay muốn đi.
Nhìn bộ dạng của họ rất sợ hãi, Lý Hoằng không đi tới, vì Vân Sơ dặn nó, nếu thấy gặp người nào khiến mình khó xử thì đừng gặp.