Khi Lý Hoằng đi qua rừng trúc, nó chỉ thấy đang ngồi trên mặt đất gặm măng rau rau, nó nghe thôi cũng thấy nước bọt chảy ra rồi. Không nhìn thấy phụ hoàng đâu cả, có điều trong rừng trúc có tiếng người truyền ra, xem ra phụ hoàng đang dẫn người đào măng cho nó ăn.
Lý Hoằng vì vừa gặp mẫu thân và đại ca, trong lòng chẳng vui lắm, nó không đi tới mà vòng qua phía khác của rừng trúc, ở trong cung này, nó chẳng muốn gặp ai.
Cung nhân vẫn bê chậu hoa đi theo no, mầm rau cải nhỏ xíu run rẩy, tựa hồ sợ hãi nơi này.
Lý Hoằng về tới nơi mình ở, nhổ hết mẫu đơn sắp nở trong vườn hoa nho nhỏ đi. Đợi cung nhân và hoạn quan xới đất xong, Lý Hoằng theo lời Vân Sơ dạy, rải ít hạt giống lên, lấp đất, tưới nước, chuẩn bị thong thả đợi hạt giống này mầm.
Còn về phần chậu rau cải Vân Sơ tặng, nó đặt ở chỗ nhiều nắng bên cửa sổ, mỗi ngày quan sát, khi nào lá mọc ra sẽ đem trồng vào vườn hoa.
Lý Hoằng sai cung nhân mở cửa, hai mắt thất thần nhìn chậu rau, nó chẳng biết bao giờ chậu rau này mới lớn lên, nó không mau ngày mai. Nó muốn chậu rau này sẽ từ từ lớn lên cùng nó.
"Nếu được ở hẳn phường Tấn Xương như Ngọc Nô Nhi thì tốt quá."
Lý Hoằng bị chính giọng nói phát ra trong vô thức của mình làm giật nảy mình, sợ hãi nhìn quanh, thấy cung nhân đều bận rộn ở đằng xa vỗ vỗ ngực. Nó lấy một tờ giấy, sai cung nhân mài mực, từng nét một sao chép Tâm Kinh.
Nó không biết hàm nghĩa của Tâm Kinh, chỉ biết phụ hoàng và mẫu hậu đều rất thích.
Vì chuyện Vân Sơ bỏ 1000 quan tiền ra chỉ để xem nước phun lên cao quá kinh thế hãi tục, y bị các đại ngự sử gọi tới ngự sử đài một trận.
Ép y phải viết một phong tấu sớ hối lỗi, ba ngày sau trình lên, đồng thời phải từ bỏ hanh vi điên rồ đó.
Các công tượng phường Tấn Xương vô cùng tiếc nuối, bọn họ cho rằng mình đã mất đi một con đường làm giàu nhanh chóng.
Lý Nghĩa Phù lần đầu tiên đưa bái thiếp tới, yêu cầu nói chuyện với Vân Sơ.
Vì lễ nghi, Vân Sơ không được đợi lão sư tới nhà gặp nếu không y sẽ bị đàn hặc, tội này khó ai bênh vực được. Cho nên hôm sau Vân Sơ mang theo giỏ thức ăn tới phủ Lý Nghĩa Phù.
Mặc dù đã trở mặt rồi, nhưng danh phận sư đồ vẫn còn đó, y không thể làm chuyện gì thái quá.
Vân Sơ lần nữa lại gặp Lý Nghĩa Phù cười rất hiền hòa, song ông ta chẳng có tâm trạng quanh co vờ vịt với Vân Sơ, vừa gặp mặt là đi thẳng vào vấn đề.
"Nghe nói ngươi có một bộ răng rồng?"
Vân Sơ thi lễ đáp:" Làm lão sư chê cười rồi, đó không phải răng rồng gì cả, chẳng qua là hàm dưới của một con thú lớn thời thượng cổ thôi."
Lý Nghĩa Phù cười:" Vậy ta cần hàm dưới của con thú lớn đó, ngươi cần gì?"
Vân Sơ lắc đầu:" Đệ tử mười chín tuổi đã là quan ngũ phẩm rồi, chỉ cần không phạm sai lầm, không đi đường tắt, làm thật tốt việc trong bổn phẩn của mình, sớm muộn cũng đạt được mục tiêu."
Đây là điều nhức nhối nhất của Lý Nghĩa Phù, nếu y nhiều hơn mười, hai mươi tuổi, tin rằng họ có thể đạt thành thỏa thuận dễ dàng, y còn quá trẻ, thong thả đợi, ông ta thì không:" Lão phu trước kia mắt mờ, bây giờ nguyện vì ngươi mà sửa đổi."
Vân Sơ nhìn trái phái:" Không dám làm phiền lão sư, đệ tử có một nghi vấn, không biết nên nói trước mặt không?"
"Nói ra nghe xem nào?"
"Nhìn lại quá khứ của lão sư, làm việc gì cũng truy cầu ổn thỏa, kín kẽ. Vì sao hai năm qua lại làm việc kịch liệt, để lại vô số sơ hở như thế."
Lý Nghĩa Phù nhìn trần nhà:" Vì ta nhận ra, ta theo đuổi kín kẽ chính là sơ hở lớn nhất của ta. Trên đời không có ai hoàn mỹ, người hoàn mỹ không có bằng hữu, nếu ta vẫn cứ làm chuyện gì cũng chặt che như vậy, ta có được địa vị ngày nay sao?"
Vân Sơ gật đầu:" Lão sư nói không sai, nhưng nguy hiểm cũng không ít."
Lý Nghĩa Phù lấy tư thái lão sư dạy bảo:" Tiểu tử, làm quan phải dũng mãnh tiến tới. Lùi một bước chẳng hề đất trời rộng mở nào hết, chỉ khiến người ta lấn tới đẩy người vào đường cùng."
"Chỉ có một mực tiến tới khiến tất cả ngước mắt nhìn ngươi, sợ hãi ngươi, như thế con đường trước mắt mới rộng mở."
Vân Sơ đứng dậy thi lễ:" Thụ giáo rồi, đệ tử về sẽ bảo quản gia mang hàm dưới con thú lớn tặng cho tiên sinh."
Lý Nghĩa Phù phất tay:" Đạo bất đồng bất tương vi mưu, từ nay về sau, tình nghĩa sư đồ của chúng ta không cần nói tới nữa. Cả Địch Nhân Kiệt và Ôn Nhu cũng vậy."
"Con người mỗi giai đoạn khác nhau cần lão sư khác nhau chỉ dạy, tình nghĩa sư đồ chúng ta đi tới đây là hết. Đệ tử ở đây chúc lão sư đạt được sở nguyện, vạn sự như ý."
"Đi đi, nơi này không hoan nghênh ngươi."
Vân Sơ chắp tay cáo từ, ra tới cửa quay đầu nói:" Điểu tích trùng văn thực ra không phải do Thương Hiệt tạo ra, là tiền dân thượng cổ trong lao động cuộc sống sáng tạo ra, cho nên không có dấu vết gì để tìm. Nếu tiên sinh muốn lợi dụng bản lĩnh của Thuần Vu Thị thì nên cẩn thận."
Mùa xuân năm Hiển Khánh đầu tiên với người Đường mà nói là vô cùng quan trọng.
Lý Trị trong năm này muốn thể hiện quyền uy vô thượng của mình.
Vũ Mị muốn đổi thái tử thành nhi tử Lý Hoằng của mình,
Lý Nghĩ Phù bừng bừng dã tâm, muốn lợi dụng giáp cốt văn nắm tiếng nói trên triều.
Vân Sơ bận mở rộng trồng bông, chăm sóc đống rau cải trắng của y, bận rộn làm công tác giúp bách tính chuyển biến tư tưởng chỉ biết dựa vào nông nghiệp trồng trọt kiếm sống.
Lý Tích đang viết thư trên mặt đất về sự nghiệp vĩ đại của mình.
Ông ta mang theo uy thuốc nổ, tích cực chuẩn bị đông chinh, tổng cộng điều động 26 sáu vạn đại quân, chuẩn bị đánh một trận là bình định Cao Câu Ly.
Lần trưng dụng binh mã hữu vụ vệ này, huyện Trường An, Vạn Niên là trọng điểm.
Phủ binh huyện Vạn Niên gần như huy động chưa từng có, còn số xuất chinh đạt tới 3100 người, vượt qua số lượng hai chiết trùng phủ.
Nếu gặp chuyện không lành, ví như một trận đại bại mang tính thảm họa, huyện Vạn Niên từ trên xuống dưới sẽ xuất hiện cảnh tiếng khóc dậy đất, nhà nhà để tang.
Theo lý mà nói việc trưng dụng quân ở Đại Đường tuyệt đối không vô nhân tính như thế, một chiết trùng phủ tối đa huy động bốn đoàn, là 1200 người.
Nói cách khác số lượng phủ binh bị điều động của huyện Vạn Niên không hợp quy củ thông thường.
Nếu chỉ có một mình huyện Vạn Niên bị điều động như thế, Vân Sơ nhất định khiếu nại, nhưng huyện Trường An kế bên xuất binh 2900, nên khốn Bùi Hành Kiệm còn hưng phấn thỉnh chiến với hoàng đế, nói muốn dẫn toàn bộ phủ binh huyện Trường An đi kiếm cơ hội phong hầu trên lưng ngựa.
Thế là chặn luôn họng Vân Sơ.
Văn thư điều binh của binh bộ đã tới, Vân Sơ nhìn danh sách mà rợn người, phủ binh từ 18 tới 50 đều trong hàng ngũ bị trưng dụng.