Khi Vân Sơ đang ngồi trong công giải vỗ gáy phiền muộn vì danh sách thì bên ngoài huyện nha thì cãi vã om xòm như cái chợ.
"Bên ngoài làm cái gì thế?"
Vân Sơ bực mình rống lên, lập tức có tiểu lại đi vào bẩm báo:" Huyện tôn, bên ngoài có rất nhiều phủ binh, bọn họ tới điểm danh ạ."
"Bảo bọn chúng không được làm ồn, lần này là hoàng lệnh, ai nói gì cũng vô ích, chỉ cần là người trên danh sách đều phải điểm tướng xuất chinh, không chạy thoát đâu."
Tiểu lại chẳng hiểu gì:" Huyện tôn, có ai chạy đâu ạ, mọi người chỉ muốn biết trên danh sách có mình không, nếu có sẽ về nhà chuẩn bị trang bị, lập tức đi Liêu Đông."
Vân Sơ ngớ người:" Bọn họ muốn đi Liêu Đông tác chiến à?"
"Vâng ạ."
"Vì sao?"
Tiểu lại gãi đầu:" Lần này chúng ta binh hùng tướng mạnh, đại soái là Anh Công, điều động trên 500 mãnh tướng từ thất phẩm trở lên. Chỉ cần đi một chuyến, ba năm không lo trưng dụng, nếu theo đúng tướng quân sẽ có chiến lợi phẩm mang về, nếu may mắn hơn một chút kiếm quân công cũng dễ thôi."
Vân Sơ mở to mắt:" Ngươi nghe ai nói vậy?"
Tiểu lại chỉ bên ngoài:" Đám phủ binh đó nói ạ, một số người già lắm rồi cũng chạy tới hỏi."
Vân Sơ bỏ danh sách xuống, chạy ra cửa huyện nha xem.
Đám đông đang nhốn nháo im ắng hẳn, nơi này quả nhiên là đông nghìn nghịt, dùng mắt đếm sơ qua cũng phải hơn 2000.
Mọi người tha thiết nhìn Vân Sơ, y hắng giọng:" Liêu Đông là nơi cực khổ giá rét, chinh phạt Cao Câu Ly không phải chuyện ngày một ngày hai mà thành công được."
"Năm nay bông đã trồng gấp bình thường hơn mười lần, lại nuôi bao nhiêu gia súc như thế, ai cũng chạy đi đánh trận trong nhà phải làm sao, trông cả vào bà nương, hài tử à?"
Vân Sơ nói những lời như vậy vào lúc này là không thích hợp, nhưng y vẫn thấy, chuyện này phải nói cho rõ ràng.
Một phủ binh râu đã trắng nhiều hơn đơn đi tới thi lễ:" Huyện tôn thương xót đám phủ binh, bọn tiểu nhân biết, hai năm qua được mùa, trong nhà ít nhiều có lương thực dư."
"Bây giờ biên quan bất ổn, lão hán muốn nhân lúc mình còn vung đao được, ra biên quan liều mạng, tránh cho con cháu phải đi đánh trận."
Ông ta vừa lên tiếng, phủ binh xung quanh hò reo tán đồng, hơn ai ai nấy đều như thể hận không xuất phát ngay được.
Nhìn tình hình như thế Vân Sơ không nhiều lời nữa, bắt đầu cho điểm danh, phát quân thiếp cho mỗi người trong danh sách.
Thế là huyện nha tức thì trở nên bận rộn, tuy nói phủ binh xuất chinh trừ lương thảo ra còn lại phải tự chuẩn bị, nhưng Vân Sơ thấy mình là quan phụ mẫu nên chuẩn bị cho họ một ít.
Thông qua cục trưởng cục cung môn Lão Hoàng, Vân Sơ đổi 200 bộ giáp tổ truyền rách nát của phủ binh đổi thành bộ giáp mới 7, 8 thành.
Dù sao là giáp cũ cả, từ cũ biến thành nát có ai để ý đâu.
Vân Sơ còn mở kho, lấy tên trúc để nhiều năm vì bảo quản không tốt sắp cong thành cung, thông qua thủ đoạn thần bí của Lão Hoàng, đổi thành tên gỗ thẳng tắp.
Còn đổi một phần cung trong tay phủ binh, tăng thêm cho mỗi người ba dây cung.
Vân Sơ phát động thiết tượng toàn huyền, gia công lại cho vũ khí của phủ binh, rèn thêm một lần.
Quan trọng nhất là huyện Vạn Niên còn mua liền một lúc 500 thớt chiến mã, tăng cường số lượng kỵ binh cho huyện.
Vân Sơ đích thân tới phủ Lý Tích, để xem có xin được cho phủ binh trong huyện ít thuốc nổ không, kết quả bị ngươi ta đuổi thẳng cổ.
Khi ra tới cửa mới nghe ông ta nói, nếu y đồng ý thành tướng quân thống lĩnh phủ binh huyện Vạn Niên thì có thể thương lượng.
"Người ta ép ngươi lên chiến trường đấy." Ôn Nhu nói ngay ra bản chất:
"Nếu ta lên chiến trường ngươi có tin chỗ nào nguy hiểm nhất là ông ta phải huyện Vạn Niên tới đó không?"
"Cái này ta tin, với quan hệ tệ hại của ngươi với đám lão tặc, ta thấy chuyện cũ ở thành Quy Tư sẽ tài diễn."
"Nên ta mới không đi."
"Không sai, ngươi không thể đi, có điều ta nghe nói người thống lĩnh phủ binh huyện vạn niên là Quách Đãi Phong. Từ khi cha hắn và ca ca hắn chiến tử ở thành Quy Tư, hắn một lòng muốn chấn hưng gia tộc. Chuyện lấy mạng người khác ra đổi chiến công, hắn chẳng ngại đâu.”
"Hắn dám à?"
"Có gì không dám, hắn là tướng quân ở tiền tuyến, ngươi ở Trường An thì làm được gì? Đợi hắn về đánh một trận à? Ồ ngươi cũng chỉ có thể làm thế thôi."
Vân Sơ nhìn Ôn Nhu đầy nghi ngờ:" Sao ta có cảm giác ngươi đang đẩy ta ra chiến trường."
"Còn chưa nhìn ra à, Tiêu Nhân Quý và Bùi Hành Kiệm đều dẫn quân xuất chiến, đám lão tặc sao có thể bỏ qua ngươi? Thậm chí ngươi còn đi tiên phong, nếu không điều động nhiều phủ binh huyện Vạn Niên thế làm gì?"
"Viết tấu thỉnh chiến đi, mục tiêu của ngươi là Kinh Triệu duẫn, thủ vệ kinh thành trọng yếu như thế, chẳng lẽ bệ hạ có thể giao cho một con lợn?"
"Đến lúc ngươi chứng minh mình là lợn béo hay mãnh hổ rồi. Ở Đại Đường quân công vô thượng, mấy cây rau cải của ngươi không so được đâu. Ta đoán bệ hạ đang đợi tấu thỉnh chiến của ngươi đấy."
"Viết đi, ta cũng đi, chúng ta dẫn bách tính huyện Vạn Niên lên chiến trường, xem có cơ hội phong hầu trên lưng ngựa không?"
Vân Sơ trầm mặc:" Để ta nghĩ đã."
Từ khi Lý Tích triển khai kế hoạch công lược Liêu Đông, toàn bộ Đại Đường không còn chuyện gì quan trọng hơn nữa.
Dưới công văn thúc giục liên tục của binh bộ, toàn bộ xưởng liên quan chút tới quân nhu thôi cũng toàn lực sản xuất.
Thuốc sát trùng của Vân gia chớp mắt tăng sản lượng lên 20 lần, Thôi nương tử phải dừng chuyện làm ăn khác, chuyển người qua giúp thỏa mãn nhu cầu của quân đội.
Phường Tấn Xương cũng dốc sức ra làm một loại quân lương mới bột rang mỡ trâu.
Bột lúa mạch rao chín với mỡ trâu, thêm ít muối vào, liền thành quân lương tiện mang theo, ăn ngon, lại còn no.
Thứ này chỉ phường Tấn Xương mới làm nổi, phường khác muốn kiếm ít mỡ trâu còn khó.
Khai xuân là lúc Trường An náo nhiệt, người người nô nức đi đạp thanh, nưng năm nay trong thành tấp nấp đấy, nhưng là trong khẩn trương, thi thoảng lại thấy người mặc giáp mang vũ khí đi lại trên đường.
Tất cả mọi việc dừng lại, Trường An thành cỗ máy phục vụ chiến tranh.
Ngày 28 tháng 3, toàn bộ 3100 phủ binh huyện Tấn Xương đều tới đủ. Thực tế số báo danh còn đông hơn, ai cũng tin tưởng vào cuộc chiến này, như đi Liêu Đông một chuyến là có thể lấy một đống chiến công về.
Nhưng không phải phủ binh nơi nào cũng thế, chiết trùng phủ hai đạo Sơn Đông, Hà Bắc cực kỳ ghét cuộc chiến này.
Năm xưa Tùy Dương Đế chiến bại ở Liêu Đông, thái tông hoàng đế uổng công trở về, bọn họ bị tổn thất nặng nhất.
Chuyện này bách tính không hiểu, ai cũng nghĩ 26 vạn đại quân đều hùng tâm bừng bừng như họ.