3100 phủ binh huyện Vạn Niên đứng trên quân giáo trường ngoài thành, giáp đầy đủ, vũ khí mới oanh, ai nấy hiên ngang khí thế, Vân Sơ rất hài lòng.
Quách Đãi Phong dẫn một đoàn người tới tiếp nhận huyện Vạn Niên bao giao phủ binh, đi theo hắn có một võ tướng tuổi tác trên 50 gần 60, râu tóc bạc trắng, cùng vài võ tướng cấp bậc không tệ.
Còn chưa xuống ngựa, Quách Đãi Phong chỉ nhìn đội ngũ phủ binh một cái đã bĩu môi với Vân Sơ:" Chỉ thế thôi à?"
Vân Sơ cười nhạt:" Chính họ đánh Tả vũ vệ các ngươi vãi phân ra dưới đài điểm binh đấy."
Quách Đãi Phong nhảy xuống ngựa, ra hiệu phó tướng kiểm tra nhân số, bản thân đi qua đi lại, thái độ khinh bỉ:" Lần này lão tử lên chiến trường, không cần phế vật."
Hắn nói câu này rất to, một phủ binh trên 40 tuổi hùng dũng bước lên:" Bẩm tướng quân, thuộc hạ tòng quân hai mươi ba năm, thủ cấp tích lũy ..."
Không đợi lão binh đó nói hết, Quách Đãi Chiếu xoay người đá một phát, lão tướng bất ngờ, luống cuống đỡ đòn, lùi ba bốn bước mới đứng lại được.
Quách Đại Phong tiếp tục khinh khỉnh nói:" Chỉ thế thôi à?"
Nói xong đá một phát làm phủ binh trẻ, phủ binh trẻ không có kinh nghiệm, bị đá lăn lông lốc.
Hắn còn chưa thôi, tới bên phủ binh trẻ vừa bò lên lại đá một phát, phủ binh trẻ lần này đã kịp đưa hai tay đỡ. Không ngờ Quách Đãi Phong chỉ tung hư chiêu, người xoay nửa vòng, chân kia đã ra, lần nữa đá phủ binh trẻ ngã lăn mấy vòng.
Quách Đãi Phong quay đầu nhìn Vân Sơ:" Chỉ thế thôi à? Ngươi kiếm nhiều khôi giáp tốt thế làm gì? Cấp cho chúng nhiều vũ khí tốt thế làm gì? Đợi bọn chúng tới dưới tay lão tử, lão tử nhất định cho đám phế vật này biết thế nào là mãnh tốt."
Vân Sơ lạnh lùng nói:" Ta chứng kiến nơi cha ngươi, huynh trưởng ngươi ngã xuống, bọn họ vì bảo gia vệ quốc, vì Đại Đường mà hi sinh. Sao tới lượt ngươi, trừ cái mồm ra thì chẳng còn gì nữa vậy?"
Bị đụng chạm tới nỗi đâu Quách Đãi Phong siết chặt nắm đấm, hai mắt bắt đầu đỏ lên, nhưng quan chức Vân Sơ cao hơn hắn, nên hắn ép mình quay đầu đi, thấy toàn bộ phủ binh trừng mắt nhìn mình, trút lửa giận lên hộ tào. Hắn tóm lấy ngực Trần hộ tào rống:" Lão tử cần tinh nhuệ, cần mãnh tốt có thể lên chiến trường, ngươi mang tới cái thứ gì thế này?"
Trần hộ tào cứng rắn nói:" Những người này đều là hảo hán trên quân thiếp, nếu Quách tướng quân muốn điểm binh thì chúng ta tiếp tục. Còn nếu ngài tới huyện Vạn Niên khoe uy phong thì chúng ta tới binh bộ lý luận."
Quách Đãi Phong đẩy mạnh một cái, làm Trần hộ tào ngã chổng vó.
Vân Sơ đi tới đỡ Trần hộ tào lên, phủi bụi trên quan phục của hắn, lạnh nhạt nói với Quách Đãi Phong:" Ta không biết ai bảo ngươi tới chọc giận ta, ta cũng không biết vì sao chạy tới sỉ nhục quân dân huyện Vạn Niên. Bất kể vì nguyên nhân gì, trận chiến lần này ngươi vắng mặt rồi."
Quách Đãi Phong cười lạnh:" Ngươi dám dẫn quân xuất chinh à? Nghe đồn Anh công nhiều lần muốn ngươi xuất chiến, đều bị ngươi từ chối. Chẳng hiểu ngươi có gì hay ho làm Anh công phải tốn công như vậy. Chẳng ai phái ta tới, ta chỉ ngứa mắt với thái độ như mình ở trên người khác của ngươi thôi, ngươi là cái thá gì mà được các lão tướng coi trọng?"
Vân Sơ đi tới bên con ngựa mận chín, lấy gậy đánh bóng chày của mình, vỗ vỗ vào tay:" Nể mặt cha và huynh trưởng đã chết của ngươi, ngươi tự chọn đi, muốn gãy cái chân nào?"
Đám phủ binh trong huyện thấy huyện tôn muốn ra tay ai nấy hò hét phấn khích, họ ngứa mắt với tên này nãy giờ rồi.
Thấy Vân Sơ như đám mây đen từ từ áp tới gần, nụ cười mỉa trên mặt Quách Đãi Phong nhanh chóng biến mất, rút đao ra, một tay cầm vỏ đao, một tay cầm ngang đao tiến tới.
Trận chiến trước đài điểm tướng, Vân Sơ không tham gia, nhưng không ít người chứng kiến y chiến đấu với Bách Kỵ, hiện trong quân không ai dám coi thường sự khiêu chiến của y.
Trái ngược với sự khẩn trương của Quách Đãi Phong, Vân Sơ rất thong dong, gậy bóng chày kéo lê dưới đất:" Lão tử không phải sợ lên chiến trường, mà là ghét nơi đó. Giờ không biết kẻ mù mắt nào đem nam nhi tốt của huyện Vạn Niên phối với một thứ phế vật như ngươi chứ?"
"Làm nhục anh hùng hảo hán nơi này."
Vân Sơ vừa nói vừa tiến, trông không hề có ý ra tay, Quách Đãi Phong đã bị ép lui liên tục, bốn xung quanh cười nghiêng ngả. Quách Đãi Phong cực ghét Vân Sơ, chẳng nguyên nhân gì hết, đơn giản cha và huynh trưởng chết ở Quy Tư, Vân Sơ thì trở về như anh hùng, riêng điều đó khiến hắn ghét rồi.
Nếu chỉ thế đã đành, cái tên Vân Sơ liên tục được nhắc tới, mỗi lần nghe tên y, sự khó chịu trong lòng Quách Đãi Phong lại tích góp sâu thêm một phần.
Giờ thêm tiếng cười chế nhạo xung quanh, hắn làm sao nhịn nổi nữa, hét lớn dồn sức vung đao chém tới.
Vân Sơ không né, ngược lại còn vươn tay ra đón, Quách Đãi Phong cả kinh, hắn cực ghét Vân Sơ, nhưng không dám chém đứt tay y, vội vàng thu đao. Nhưng muộn rồi, đao của hắn bị Vân Sơ tóm lấy, hoành đao va chạm với găng tay, phát ra âm thanh như kim loại va chạm.
Khi Quách Đãi Phong đang kinh ngạc thì gậy của Vân Sơ đã thúc mạnh vào bụng hắn, Quách Đãi Phong gập người như tôm.
Hoành đao bị Vân Sơ đoạt mất.
Vân Sơ thuận tay ném đao đi, nhìn găng tay xuất hiện vết nứt liền tháo ra ném cho Trần hộ tào:" Nói với Lôi Đại Bằng, thứ này của hắn chưa được, hại lão tử thiếu chút nữa làm lão tử mất một tay. Mất mặt tổ tông Lôi gia."
Nói xong quay người nhìn Quách Đãi Phong ôm bụng chưa đứng dậy được:" Muốn mạnh miệng thì phải có vốn liếng đấy, không chỉ làm thằng hề thôi."
Quách Đãi Phong biết mình không đấu lại Vân Sơ, nhưng thua trong một chiêu làm hắn không khác nào bị hất chậu nước lạnh vào mặt, gào lên:" Có giỏi giết lão tử đi."
"Giết ngươi làm gì cho bẩn tay, xin một cái chân là đủ rồi."
Vân Sơ cười vung gậy lên đập xuống, đúng lúc này tên phó tướng vốn kiểm kê nhân số chạy tới chắn trước mặt Quách Đãi Phong. Gậy của Vân Sơ đổi hướng sượt qua ông ta.
Vị phó tướng già vội nói:" Huyện tôn, Quách tướng quân có sai cứ nhắm vào ti chức, đại quân sắp tới Liêu Đông, mất một đại tướng bất lợi cho cuộc chiến."
Vân Sơ nhìn viên phó tướng tóc bạc, y không ra tay được:" Rốt cuộc vẫn trúng kế của các ngươi, về nói với Anh công, nhân mã huyện Vạn Niên không phải đề người ta chà đạp. Đám đại lão bọn họ ngồi trên cao quen coi mạng người là cỏ rác, bản quan là quan phụ mẫu của họ, có chức trách đảm bảo tính mạng cho họ."
Viên phó tướng đỡ Quách Đãi Phong bị đả kích nặng nề cúi mặt không dám nhìn ai, từ từ lùi lại phía sau, cách mười bước mới nói:" Lời của huyện tôn, ti chức nhất định sẽ chuyển cho Anh công."
Nói rồi đỡ Quách Đãi Phong lên ngựa, đoàn người vội vàng về Trường An.