Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 510 - Q3 - Chương 020: Định Viễn Tướng Quân.

Q3 - Chương 020: Định viễn tướng quân. Q3 - Chương 020: Định viễn tướng quân.

Quách Đãi Phong chỉ là thứ phế vật bị người ta lợi dụng thôi, Vân Sơ không làm khó hắn quá mức, đợi đám phủ binh hè hét hỗn loạn dừng lại mới nói:" Nếu thế bản quan miễn cưỡng đưa các ngươi lên chiến trường vậy, đừng nghĩ đều là hương thân mà bản quan nương tay, vi phạm quân pháp, không có kết quả tốt đâu."

"Quy củ không phải nói nhiều nữa, ta chỉ nói thêm một điều, tiến vào nước địch không được phép tự ý cướp bóc. Không phải không cho các ngươi phát tài mà các ngươi căn bản không biết cái gì mới là đồ tốt. Nên mọi thu hoạch sung công, sau đó dựa theo chiến công phân phối."

"Các ngươi có tin huyện tôn của các ngươi không?"

"Tin!" Đám phủ binh lần này hô rất thống nhất, bọn họ đều biết tính khí huyện tôn nhà mình, từ khó tính hay đánh người ra thì ở mặt công bằng, không có gì phải nói.

Huyện tôn cũng giống mình, không nhịn được muốn đi Liêu Đông rồi.

Bên cạnh toàn là hương thân, cầm quân là huyện tôn từng một mình xông vào vạn quân địch vẫn rút lui an toàn, tất nhiên là ai nấy hoan hỉ vô thượng.

Sai người huyện nha ổn định binh sĩ xong, Vân Sơ về thành, viết tấu sớ thỉnh chiến nhờ Ôn Nhu dùng đường tắt đưa lên.

Chuyện đúng như Ôn Nhu dự liệu, ngay hôm sau Vân Sơ có thêm một võ chức ---- Ngũ phẩm Định viễn tướng quân.

Ôn Nhu xem văn thư binh bộ, tặc lưỡi:" Định viễn tướng quân là ngũ phẩm thượng, cao hơn chức vụ hiện giờ của ngươi. Có điều là chức vụ thời chiến, về bị phế truất thôi."

Vân Sơ không quan tâm chuyện đó:" Nghĩ cho kỹ đi, thực sự muốn lên chiến trường à?"

Ôn Nhu cười:" Là nam nhi Đại Đường ai chẳng có nguyện vọng dẫm vó ngựa lên quốc đô địch chứ?"

Ngươi ta gọi một tiếng vội vàng chạy tới gọi là chó.

Người ta tốt với ngươi một chút liền chủ động sán tới gọi là thứ hạ tiện không đáng tiền.

Người ta năm ba phen mời ngươi lên chiến trường, ngươi không đi là quỷ nhát gan.

Bởi thế lựa chọn điểm dừng khi nào có học vấn.

Chó không có tư cách nhắc tới điều kiện, ví như thống lĩnh người của mình.

Thứ hạ tiền không có tư cách xin lão đại thuốc nổ.

Cùng là lên chiến trường, quyền chủ động có nằm trong tay mình hay không rất quan trọng.

Năm xưa ở thành Quy Tư, Hà Viễn Sơn vì chủ động sán tới thỉnh chiến nên hắn thuộc loại không có quyền tự chủ nào, kết quả bỏ mạng sa trường.

Quân đội là nơi thế nào?

Từ xưa tới nay có câu quân lệnh như núi, khi núi đè xuống thì làm gì lấy lý lẽ chống đỡ được.

Vân Sơ chọn thời cơ vừa vặn, hơn nữa y thỉnh chiến với hoàng đế khi bị ép, thể hiện mình không có dã tâm gì với quân đội. Còn có thể đem mình thành món hàng có giá trong quân, không phải loại người ta có thể tùy tiện dùng làm tốt thí.

Trước cả khi huyện Vạn Niên nhận quân lệnh huy động 3100 phủ binh, Vân Sơ đã sẵn sàng tham dự cuộc chiến này rồi, y từ lâu đã biết mình không tránh được, Lý Tích không để cho y trốn tránh.

Trận chiến diệt Cao Câu Ly này là một lần kiểm nghiệm nhãn quang của Lý Tích. Trong sự kiện lớn như thế, ý chí của Lý Tích bao phủ lên tất cả mọi người, ông ta điểm danh ai là người đó phải có mặt, ý chí của Vân Sơ không là cái gì.

Vì thế Vân Sơ đã chuẩn bị hết rồi, y dẫn thuộc hạ xuống quê liền sáu ngày, cùng các lý trưởng định ra kế hoạch phát triển toàn huyện. Y gọi Hứa Du tới hỏi tiến độ trồng rau cải trắng, sau đó giao cho Lý Hoằng bồi dưỡng. Còn dốc sức trang bị cho phủ binh trong huyện, chẳng lẽ y tốn công sức như thế để cho người khác hưởng lợi?

Y chỉ đợi thời điểm tốt nhất để thu được quyền tự chủ lớn nhất mà thôi, tuy làm vậy sẽ mất lòng phía võ tướng, nhưng trên đời không chuyện gì vẹn toàn, y có thể nắm phủ binh huyện Vạn Niên trong tay là cực kỳ hiếm có rồi.

Đã chuẩn bị tâm lý trước, Vân Sơ tiếp nhận hết sức bình thản.

Khi Vân Sơ mặc khải giáp chuẩn bị rời nhà tới quân doanh, Ngu Tu Dung dẫn cả nhà chúc Vân Sơ khải hoàn trở về.

Bọn họ trông rất kiêu ngạo, chẳng có gì bi thương, chỉ có Vân Na là khóc chết đi sống lại, tới giờ nỗi sợ hãi lớn nhất của nó là chuyện ca ca đi tác chiến, nhốt nó trong cái hầm tối đen, ngồi đó khóc một mình.

"Không được khóc!" Ngu Tu Dung quát, cho dù nàng cũng rất sợ, rất lo cho trượng phu, nhưng phụ nhân Quan Trung đưa trượng phu xuất chinh không được khóc, khóc là trượng phu sẽ không về:

Vân Na ôm chặt miệng, nhưng nước mắt chảy thành dòng tuôn ra.

Vân Sơ cười ôm Vân Na vào lòng hôn một cái lên trán, không nói gì cả, lần lượt hôn lên má Lý Tư, Vân Cầm, Vân Cẩn vẫn ngơ ngác chưa hiểu gì. Y lại quay sang nói với Cửu Phì gác bên cửa:" Trong nhà nhờ ngươi."

Cửu Phì chắp tay thi lễ:" Lang quân yên tâm."

Vân Sơ nhìn Lưu Nghĩa:" Điều cần nói hôm qua ta nói cả rồi, ngươi cứ theo đó mà thi hành."

Lưu Nghĩa kích động bắt chước trong quân đấm ngực:" Vâng!"

Vân Sơ giao con cho Ngu Tu Dung, cười:" Ta đi rồi về."

Rồi cùng phó tướng Chung Quỳ rời nhà.

Bên ngoài cũng có rất nhiều phường dân tới đón, bọn họ không nói gì cả, chỉ lặng lẽ đứng hai bên đường, chúc phúc cho huyện tôn.

Hôm nay là ngày chủ tướng các lộ quân vào quân doanh, lúc này quan quân tiễn biệt người nhà rất nhiều, cảnh tượng tương tự, lễ nghi tương tự, rất ít người khóc, người Quan Trung nghìn năm qua đã quen với cảnh này rồi. Có khóc chỉ là lúc về nhà đóng cửa khóc một mình, đi ra ngoài lại là gương mặt kiên cường.

Con ngựa mận chín phấn khích liên tục quẫy đầu, Vân Sơ đi trước, Chung Quỳ cầm lá cờ lớn màu đỏ sậm, trên ghi Định viễn tướng quân.

Người đi đường nhìn cờ đỏ là biết Định viễn tướng quân xuất chinh, họ đều dừng bước thi lễ.

Không lâu sau trên Chu Tước đại nhai xuất hiện rất nhiều lá cờ tương tự, Minh uy tướng quân, Trấn viễn tướng quân, Hoài hóa trung lang tướng. Đợi khi Vân Sơ nhìn thấy cờ Tuyên uy tướng quân tòng tứ phẩm từ tức không nói lên lời.

Vì dưới cờ là Bùi Hành Kiệm.

Phó tướng Vương Phương Dực nhìn thấy Vân Sơ còn biết chắp tay chào, Bùi Hành Kiệm thì hếch mặt lên, làm ra vẻ không nhìn thấy y.

Dần dần cờ trên Chu Tước đại nhai trở nên dày đặc, Vân huy tướng quân, Quý Đức tướng quân, Quan quân đại tướng quân, những võ quan cấp cao lần lượt xuất hiện.

Có điều được đi chính giữa Chu Tước đại nhai chỉ có một chiếc xe ngựa do bốn ngựa kéo, Lý Tích toàn thân khải giáp ngồi trên xe, tay trái nắm bảo kiếm, tay phải cầm lá cờ tam giác nhỏ, mặt uy nghiêm. Sau xe ngựa là hai tên thân vệ hùng tráng, một giơ cao cờ, một nâng hộp lệnh tiễn.

Trên cờ trừ một chữ "Soái" ra thì không có gì hết.

Từ khi cờ soái xuất hiện, số cờ lộn xộn lập tức trở thành đội ngũ chỉnh tế.

Sau cờ soái là Hoài Hóa đại tướng quân, Quan quân đại tướng quân. Cờ Định viễn tướng quân của Vân Sơ tuy không ở trên cùng cũng chẳng ở phía dưới, dù sao còn nhiều võ tướng lục phẩm, thất phẩm lót đáy cho y.

Khải giáp của Tiết Nhân Quý rất phô trương, màu bạc, đứng trong đám tướng quân giáp đen xì xì vô cùng chướng mắt.

Vân Sơ ném ra một cục đá, bá bay rất nhanh, ở hoàn cảnh ồn ào hỗn loạn như thế mà Tiết Nhân Quý vẫn nghe thấy tiếng cục đá phá gió bay tới. Hắn kệ cục đá đập vào giáp, vỡ nát, chỉ lành lạnh nhìn Vân Sơ một cái tỏ ý thừa biết, nhưng người ta không thèm để trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment