Vân Sơ về tới quân trướng là lập tức triệu tập Ôn Nhu, Chung Quỳ, Lão Hà, Lão Hoàng cùng với hai chiết trùng đô úy tới, hỏi tình hình lương thảo, quân bị bản bộ.
Trưởng sử Ôn Nhu lên tiếng đầu tiên:" Nếu không xét tới tình huống tiếp tế thì lương thảo đủ trong hai tháng, tối đa ba tháng. Nếu không xét tới thức ăn cho ngựa, cầm tự được thêm một tháng."
"Nỏ, tên thế nào?"
Lão Hoàng của cục cung môn lần này là trưởng quan tối cao tu sửa quân giới cho đại quân cũng trốn trong quân doanh của Vân Sơ, ông ta còn mang theo 300 công tượng.
"Ba hộp 72 mũi tên, không thể nhiều hơn, nếu không tướng sĩ không mang theo được."
Vân Sơ quay sang hai chiết trùng phủ đô úy:" Sĩ khí các huynh đệ ra sao?"
Trương Đông Hải đáp:" Sĩ khí dùng được ạ."
Vân Sơ lại hỏi:" Giảm bữa ăn có làm tướng sĩ bất mãn không?"
Vương Đức lắc đầu:" Trước kia trong quân chỉ có hai bừa, thời gian qua có thêm bữa sáng là nhiều rồi."
"Vậy giảm một bữa đi." Vân Sơ dặn Ôn Nhu xong lại nói với Chung Quỳ:" Giảm cường độ huấn luyện."
"Tướng quân, nếu thế công sức trước đó lãng phí." Chung Quỳ lắc đầu:" Còn chưa rời Đại Đường đã xuất hiện tình trạng thiếu thốn lương thảo sao?"
Vân Sơ cũng không thể trả lời hắn thẳng thắn, chỉ nói:" Chúng ta phải chuẩn bị cho lúc đánh trận."
Cuộc họp diễn ra rất ngắn, Vân Sơ đã đem lời cần thiết nhất nói ra rồi.
Lão Hà đột nhiên nói:" Nếu thiếu lương thảo, ta có thể tìm quan lương thảo lấy thêm."
Vân Sơ lặng lẽ gật đầu, phất tay kết thúc cuộc họp.
Trong phòng chỉ còn lại Ôn Nhu, Vân Sơ hỏi:" Nếu quân đội khác gặp chuyện này sẽ làm gì?"
"Thả binh cướp lương." Ôn Nhu đáp ngắn gọn:
Quả nhiên là vậy, Vân Sơ thở hắt ra một hơi, tâm trạng càng nặng nề.
Ôn Nhu nói nhỏ:" Lư Thừa Khánh sẽ giúp chúng ta vơ vét quân lương, chúng ta không cần ra tay."
" Bưng tai trộm chuông mà thôi." Vân Sơ cười lạnh, đi qua đi lại một lúc, rõ ràng là Lư Thừa Khánh chưa hoàn thành chuyện gom quân lương nên tới báo với Lý Tích, sau đó Lý Tích kín đáo nói với chủ soái tiền hậu quân. Tiếp tới Cao Khả gọi bọn họ tới mập mờ tỏ ý, bọn họ có thể tự kiếm lương.
Vân Sơ thấy mình suy luận đúng khoảng tám thành rồi, bảo với Ôn Nhu:" Ta không thể rời đại quân, ngươi đi Yên Châu một chuyến, xem có phú thương làm ăn với Trường An không?"
Ôn Nhu lấy làm lạ:" Ngươi định bỏ tiền mua lương thực à?"
"Con người ta trừ nhiều tiền thì có gì khác nữa?"
"So với việc tìm phú thương, không bằng tìm đại tộc đương địa, lương lực đều ở trong tay họ."
"Không được tiếp xúc với đại tộc." Vân Sơ cương quyết nói:
Ôn Nhu bực bội phất tay:" Biết rồi, tìm loại gia tộc không lớn không nhỏ, loại không vào được tộc phổ co thái tông làm là được chứ gì."
Nhìn sắc trời chưa muộn, Ôn Nhu tranh thủ dẫn 50 thân vệ rời quân doanh, tới thẳng Yên Châu cách đó 80 dặm.
Yên Châu không phải tòa thành lớn, có điều cách nó 200 dặm có một tỏa thành gọi là U Châu.
Yên Châu xưa nay luôn là cánh cửa của U Châu, đại quân của Lý Tích đóng ngoài thành Yên Châu, đợi Lư Thừa Khánh làm xong mọi việc sẽ vào U Châu, chính là để ứng phó với sự kiện đột phát ví dụ như thiếu lương thực gây ra bạo loạn.
Từ Yên Châu tới U Châu mất bốn ngày, nói cách khác là khách khí cho Lư Thừa Khánh bốn ngày.
Giờ xem ra bốn ngày là không đủ, Lý Tích lại hạ lệnh đóng quân mười ngày, tới lúc đó Lư Thừa Khánh chưa làm xong việc, ông ta không nương tay.
Lý Tích cũng không có nhiều thời gian, Tô Định Phương hành trang gọn nhẹ hẳn đã sắp tới được Thành Sơn. Nếu Tô Định Phương phất động tấn công Bách Tề đúng như đã hẹn, Lý Tích lại chưa thể ép Cao Câu Ly rút khỏi Tân La, tới khi đó sẽ xảy ra chuyện lớn.
Ôn Nhu đi tới Yên Châu ba ngày liền phái người về nói, chuyện đã xử lý một nửa, hắn chuẩn bị đích thân tới U Châu một chuyến.
Nơi đó là đại hậu phương của hai triều Tùy Đường tấn công Cao Câu Lý, thành trì lớn nhất của Hà Bắc Đạo.
Khi Vân Sơ đi tuần đêm tình cờ gặp Tiết Nhân Quý, tên này tựa hồ chẳng biết mệt là gì, lúc nào gặp hắn cũng mặc giáp nặng nề, tinh thần dư dật.
Chỉ có một mình Tiết Nhân Quý, rõ ràng là đợi gặp Vân Sơ, Vân Sơ sai hai chiết trùng đô úy đi tuần doanh tiếp.
Không biết có phải do tâm tình không, trăng của Hà Nguyệt Đạo nhỏ hơn trăng Trường An nhiều, như cái đĩa ngọc nhỏ treo trong màn đêm đen kịt.
"Nghe nói trong quân của ngươi giảm bớt bữa ăn?" Tiết Nhân Quý vẫn mặc bộ giáp bạc chướng mắt đó, đứng dưới ánh trăng như tinh linh tướng quân vậy:
"Lúc hành quân vì tiêu hao thể lực tướng sĩ nên thêm triêu thực, giờ không cần đi đường thì giảm thôi."
"Quân ta đáng lẽ nhận được nửa tháng lương thảo, kết quả là chỉ nhận được chín ngày, ngươi thì sao?"
"Mười hai ngày." Vân Sơ hỏi thẳng:" Có chuyện gì nói thẳng đi, đừng vòng vo."
"Tới Tùng Mặc đô đốc phủ, ta cần ngươi yểm hộ, ta muốn lĩnh quân đi hai ngày."
"Ta được gì?"
"Nếu có thu hoạch, chia ngươi hai thành, không thể nhiều hơn, nếu không ta đi tìm Quách Đãi Phong."
"Đồng ý."
"Vậy ta mượn ngươi ba ngày lương thảo, có thu hoạch ta trả một thể. Mượn ngươi lương thảo, trả ngươi nhũ lạc (pho mát) vả thịt, vụ làm ăn này ngươi lãi rồi.
Hai người tính tình không hợp, nói chuyện mà mặt mỗi người nhìn về một phía, kiếm quân lương thế nào, lòng tự hiểu nên cũng chẳng ai muốn nói nhiều, đều dùng câu chữ ngắn gọn nhất.
Hoàn thành giao dịch xong, Vân Sơ thấy chuyện này bất thường.
Vì Tiết Nhân Quý không phải là người linh hoạt, những lão tướng sỏ dĩ thích hắn vì hắn thực sự là người trung hậu, luôn làm theo quân lệnh, nghe lời, không bao giờ tự ý chủ trương.
Vậy thì chuyện yểm hộ cướp bóc này là sách lược phía trên.
Khi thái tông chinh phạt Cao Câu Ly, còn có các tộc Khiết Đan, Hề, Mạt Hạt, Thất Vi nghe lệnh. Sau khi thái tông về, những bộ tộc này đều quay sang nương tự Cao Câu Ly.
Thế là Tương Bình, Ô Cốt, Kiến An, Cái Mưu liền bị Cao Câu Ly đoạt lại.
Bởi thế Đại Đường từ trên xuống dưới hận lắm, cho rằng người nơi này không đáng tin.
Vì thế trong quân đội xuất chinh lần này không có bóng dáng quân đội dị tộc, nói cách khác chuyến đông chinh này của Lý Tích không chỉ muốn đối phó với Cao Câu Lý mà còn cả các bộ tộc Liêu Đông.