Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 515 - Q3 - Chương 025: Một Tấm Bản Đồ.

Q3 - Chương 025: Một tấm bản đồ. Q3 - Chương 025: Một tấm bản đồ.

Hoàn thành giao dịch với Tiết Nhân Quý xong Vân Sơ mau chóng trở về doanh trại của mình, y lần này cảm thấy rõ ràng sự thiệt thòi của tin tức bất đối xứng so với người ta.

Tới gặp Lão Hoàng, nhờ ông ta đi xã giao nghe ngóng một chút, ông ta trở về nói với Vân Sơ. Đội ngũ tiên phong của Kế Tất Hà Lặc đã rời Yên Châu, mục tiêu không phải Cao Câu Ly mà là tám bộ Khiết Đan cần trong gang tấc.

Lúc này là mùa xuân, mục trường người Khiết Đan rất gần, mà trong tám bộ đã có hai bộ ngầm quy thuận Đại Đường, tiết lộ vị trí của sáu bộ còn lại.

Vân Sơ chỉ biết lắc đầu, quân đội nói cho cùng là tập đoàn bạo lực quy mô.

Lý Tích xuất thần cường đạo, chưa bao giờ cho rằng gom lương thảo chi quân chỉ vẻn vẹn là chuyện quả quan phủ địa phương. Một đội quân tốt là đội quân có thể đi tới đâu ăn ở đó.

Đây chính là lời hứa khiến Liêu Đông bình an 20 năm của Lý Tích.

Thanh trừ hết tất cả, biến Liêu Đông quay về thời hồng hoang, tất nhiên là binh an vô sự rồi.

Đợi hai ba chục năm, đại quân lại tới thanh lý một lần nữa, làm đi làm lại như thế, sẽ không ai muốn sống ở Liêu Đông nữa.

Một kiểu tư duy quân nhân tiểu chuẩn, còn về phần quản lý Liêu Đông, khai thác Liêu Đông, phát triển Liêu Đông, đó là chuyện của văn thần, bọn họ chỉ đập nát tất cả mà thôi.

Ôn Nhu đã trở về, vẻn vẹn đem theo 2000 đảm lương, một vạn bó cỏ, quan trọng mang theo ba người.

Ba người này toàn bộ họ vương, lão đại Vương Chiêu, lão nhị Vương Đô, lão tam Vương Thành.

Đây là ba tên đại đạo rất khao khát có được hộ khẩu kinh thành.

Vì đạt được ý nguyện này, bọn họ chẳng những nguyện hiến ra tất cả lương thực tích trữ trong nhà, còn hiến liên một tấm bản đồ Liêu Đông.

Nghe Ôn Nhu nói tấm bản đồ này gần như đánh dầu toàn bộ mục trường, cùng nơi trú đông của Liêu Đông, còn có lượng lớn địa điểm giao dịch theo mùa mà chỉ người bản địa mới biết.

Có thể nói là bảo vật vô giá.

Vân Sơ chẳng hề bận tâm tới thân phận đại đạo của ba người này, y sống ở Tây Vực, thứ ít thiếu nhất chính là sa đạo, mã tặc. Vả lại nói tới cường đạo, quá nửa huân quý Đại Đường là cường đạo, ngay ở đây cũng có một lão cường đạo, giờ người ta thành đại soái đấy thôi.

Ba huynh đệ này nay người trẻ nhất cũng đã 40, đã chán cuộc sống kiếm ăn trên đầu lưỡi đao, hi vọng tới Trường An dùng tích góp bao năm qua làm một phú ông.

Con muốn tẩy trắng thân phận, để con cháu không làm đạo tặc nữa.

Với người hữu dụng như vậy, Vân Sơ tất nhiên dùng lễ đối đãi.

Thấy Vân Sơ tiếp nhận ba người khấu bái rồi, lão đại Vương Chiêu mới lấy ra một tấm da dê hiến lên.

"Tướng quân, trên này ghi chép lại những con đường nhỏ đẻ lén vượt qua thành quan của người Cao Câu Ly, được ba huynh đệ tại hạ cùng các bậc phủ tổ khi đi làm ăn ở Liêu Đông ghi lại.”

Vân Sơ xem qua rồi giao cho hai chiết trùng giáo úy đối chiếu với bàn đồ quân sự của họ, đều cho rằng thứ này cực kỳ đáng tin.

Chập rồi, bận rộn công tác giấy tờ suốt một ngày xong, Vân Sơ tiếp kiến ba huynh đệ Vương gia lần nữa.

Y day mi tâm nói với Vương lão đại:" Không nói với lời giả dối với các ngươi, bản đồ được mưu sĩ trong quân nghiên cứu, độ đáng tin bảy thành. Vậy huynh đệ các ngươi muốn sống yên ổn ở Trường An, không ai quấy nhiễu không thành vấn đề.

"Ta cũng nói thật với các ngươi, đợi các ngươi dẫn đại quân xác thực được bản đồ là giao dịch coi như xong. Có điều để ổn thỏa, 227 gia quyến của các ngươi ngay bây giờ phải lên đường tới Trường An."

"Ở đó có trạch viện, cũng có các loại an bài khác, nếu các ngươi muốn làm ăn, ta sẽ tạo điều kiện cho các ngươi. Nếu trong gia tộc có mầm đọc sách tốt, tiến cử vào Tứ môn học đọc sách cũng không phải khó."

"Bây giờ điều chúng ta phải làm là xác nhận hoàn toàn tấm bản đồ này, các ngươi phải theo đại quân tới Liêu Đông, thế nào?"

Ba huynh đệ trao đối với nhau, Vương lão đại nhìn Vân Sơ:" Bọn tiểu nhân nguyện lấy toàn tộc ra đảm bảo bản đồ này là thật. Nhưng không biết huyện tôn lấy gì đảm bảo lời hứa của mình là thật. Đảm bảo ba huynh đệ tiểu nhân tới Trường An không thành thịt cá trên thớt."

Vân Sơ cười, đây chính là nguyên nhân y sai Ôn Nhu tìm người có làm ăn qua lại với Trường An, chẳng lạ gì thương nhân ở vùng biên thế này luôn kiêm cường đạo:" Các ngươi chịu tới đây, hẳn là nghe danh tiếng của bản quan ở Trường An, nếu không sao dễ dàng giao phó tính mạng người nhà cho ta như thế."

"Số tài sản các ngươi tích góp cả đời, bản quan không để vào mắt. Nếu đã chọn tin tồi, thì tin cho tới cùng đi, đừng làm loại chuyện nói một nửa, giấu một nửa, đến khi xảy ra hiểu lầm, thiệt thòi là các ngươi."

"Bây giờ các ngươi không cần suy tính bản quan có mưu đồ với các ngươi không, mà phải nghĩ, làm sao mang tới nhiều lợi ích cho đại quân của bản quan."

"Dù sao sống ở Trường An không dễ dàng, đó là nơi rất tốn kém, nếu các ngươi có thể dẫn bọn ta tìm được sào huyệt của tặc nhân, vậy thu hoạch của đại quân sẽ có phần của các ngươi."

Ba huynh đệ Vương gia do dự một hồi, cuối cùng chẳng còn cách nào khác, gật đầu:" Được, có điều huynh đệ tiểu nhân còn có hơn trăm đồng bạn, hi vọng khi tướng quân đi làm ăn có thể dẫn họ theo. Trong đó có không ít lão huynh đệ mới từ phía bên kia trở về, rất quen đường thuộc lối."

Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Không cần biết các ngươi có bao nhiêu người, cuối cùng chỉ được chia một thành, không phải bản quan hẹp hòi mà phải chuẩn bị cho đại quân đông chinh."

Tới đây rồi Vương Chiêu dứt khoát luôn:" Vâng, bọn tiểu nhân đem trăm cân thịt này giao cho huyện tôn, chi mong huyện tôn đừng phụ bọn tiểu nhân."

Ôn Nhu cười to:" Huyện tôn nhà ta xưa nay làm ăn đều yêu cầu đạt tới kết quả hai bên cùng có lợi, bất kỳ ai hợp tác với huyện tôn nhà ta đều chỉ mong có thêm nhiều lần nữa."

Hai bên coi như đạt thành thỏa thuận, song lương thực huynh đệ Vương Chiêu đưa tới không thể vào quân doanh, đó là quân quy.

Mỗi một điều quân quy đều do máu ngưng kết thành, cho nên dù Vân Sơ tin bọn họ, 2000 đảm lương này Vân Sơ vẫn mời Lão Hoàng đổi thành lương thực do quan phủ Tịnh Châu cung cấp.

Chuyện giám định lương thực là sở trường của truy trọng doanh.

Có thêm 2000 đảm lương, quân doanh khôi phục thói quen tốt ngày ba bữa, vì thế Chung Quỳ rất hài lòng, còn cố ý thân cận với ba huynh đệ Vương gia.

Tên Chung Quỳ này xấu toàn diện, không những mặt xấu mà trên người còn có một thứ múi mà tắm rửa cũng không hết, cho nên Vân Sơ không muốn tới gần hắn.

Từ điểm này có thể thấy ông trời rất công bằng, cho hắn cái đầu thông minh và sức khỏe tốt rồi thì những cái khác không cho nữa.

Ba huynh đệ Vương thị tuy sợ hắn lắm, nhưng mà có thêm một mối quan hệ trong quân là thêm một phần yên tâm, thế là miễn cưỡng thành hảo huynh đệ.

Những thứ như bản đồ huynh đệ Vương gia hiến lên, Vân Sơ tất nhiên không thể nắm trong tay không giao.

Đợi hai ngày sau Ôn Nhu sao chép lại rồi y mới mang ra cho Cảo Khản xem.

Cao Khản xem xong chấn động mạnh, lập tức kéo Vân Sơ tới đại trướng trung quân.

Khi tới đại trương, Vân Sơ nhìn thấy hai cái đầu lâu máu me treo ở cửa, hẳn là Lý Tích tìm thấy đối tượng tế cờ rồi.

"Một chiết trùng đô úy và một chuyển vận sứ Sơn Đông." Cao Khản vừa nói nhỏ với Vân Sơ vừa nóng ruột kéo y vào đại trướng:

Bình Luận (0)
Comment