Ôn Nhu bây giờ sinh ra thói xấu, thích hâm mộ người khác, cứ ai có chút quân công nào thôi là hắn hâm mộ, ngay cả với Quách đãi phong cũng thế, tặc lưỡi liên hồi:" Trước kia coi thường hắn, không ngờ tới Liêu Đông, người lập công đầu tiên là hắn."
Vân Sơ cũng nói:" Ta phát hiện ra, ở Trường An có thể vì chút chuyện nhỏ mà đánh nhau tới vỡ đầu chảy máu, tới đây rồi chẳng còn thấy đáng kể nữa."
"Phải thôi, bất kể trước kia thế nào, lên chiến trường đều là đồng bọn cả, ai chẳng mong tranh thủ thêm một cơ hội sống sót chứ."
Đại quân của Lý Tích không ở lại Thông Định lâu, ngay hôm sau qua cầu nổi vượt Liêu Thủy.
Liêu Thủy là con sông lớn thứ hai mà Vân Sơ thấy ở Đại Đường sau Hoàng Hà. Lúc này là đầu tháng sáu rồi, tuyết tan chảy vào Bột Hải, mùa mưa còn chưa tới, hai bên bờ có rừng núi cao bó lại vào giữa, làm lòng sông chật hẹp, dù là thế sông vẫn rộng hơn dặm.
Quân tư mã truyền tới quân lệnh, Vân Sơ đóng lại Thông Định năm ngày, phối hợp với các tượng tác, dựng thêm một cây cầu nổi nữa, đợi đội ngũ truy trọng tới, sẽ đến Huyền Thố Thành tụ họp với đại quân.
Lão Hoàng kêu khổ không thôi, năm này xây một chiếc cầu nổi trên Liêu Thủy, khác gì lấy mạng già của ông ta.
Các công tượng làm ra một cái cọc dài, đứng trên cầu nổi thử độ sâu của Liêu Thủy, kết quả cọc dài hai trượng cắm xuống không thấy bóng dáng đâu.
Thế là bọn họ đổi cách, mau chóng làm ra cầu nổi hình rương.
Tức là dùng gỗ đóng thật nhiều cái rương dài một trượng, rộng ba trượng, sau đó nối liền những cái rương này với nhau, lợi dụng cầu nổi có sẵn, có thể nhanh chóng lắp ta cây cầu nổi cho truy trọng đi qua.
Lúc này chặt gỗ không kịp, may là Thông Định là tòa thành bằng gỗ, vừa vặn đem dùng.
Thế là bên thành Thông Định xuất hiện một cảnh tượng hết sức buồn cười, các tượng tác ra sức rỡ thành, còn bộ hạ của Vân Sơ lại ra sức chặt cây làm tòa thành mới.
Một bên rỡ một bên xây, không ảnh hưởng tới nhau.
Chập tối thì một mặt tường thành bị rỡ hết, gỗ mới chặt chưa kịp lắp vào, thế là từ trong rừng có một đạo quân xông ra, công chiếm tòa thành.
Quách Đãi Phong tuy chiếm được tòa thành này nhưng đó là nhờ tập kích bất ngờ, không đủ lực lượng tiêu diệt được người Cao Câu Ly. Vừa vặn Lão Hoàng sứt đầu mẻ trán làm cầu nổi, Vân Sơ tương kế tựu kế, xem có dụ được người Cao Câu Ly ra tập kích không.
Đứng trên tường thành, nhìn người Cao Câu Ly vẫn ngoài tầm bắn, Vân Sơ không đưa ra bất kỳ mệnh lệnh gì, chuyện phòng vệ đã có hai vị chiến trùng đô úy và Chung Quỳ lo liệu, nếu không đánh bại được đám tàn quân thì chuyến đi này bọn họ còn trông đợi gì.
Lão Hoàng đi lên tường thành nói với Vân Sơ:" Đừng sơ ý, Cao Câu Ly nhiều sắt, khải giáp của chúng khá lắm."
Vân Sơ tò mò:" Trông ông cũng chẳng có vẻ gì là sợ hãi nhỉ?"
Lão Hoàng kiêu ngạo nói:" Ngươi cho rằng chức cục trưởng cục cung môn của ta từ đâu mà ra? Năm Trinh quan thứ mười tám, thái tông hoàng đế chinh phạt Cao Câu Ly, lão phu cũng tham gia."
"Vì sao ngươi có thể đi lấy giáp đường hoàng trong vũ khố như thế, vì người nơi đó đều từng là cấp dưới của lão phu."
Nói cho Vân Sơ phải há mồm, Lão Hoàng dương dương đắc ý xem tình hình chiến đấu. Phía dưới người Cao Câu Ly đã trúng mai phục, Chung Quỳ cùng Vương Đức Phát đang khép vòng vây.
"Í, tên phó tướng của ngươi tuy trông thật xấu, có điều ngươi thấy hắn trong loạn quân không? Đúng là mãnh tướng hiếm có."
Chung Quỳ dùng một thanh trảm mã đảo mà hai tay mới có thể nắm chặt, hắn xông vào phá thương trận của người Cao Câu Ly, dùng tấm thân máu thịt phá ra một lỗ hổng, sau đó được đám bộ hạ xúm quanh, chém giết vào bên trong.
Nhìn cảnh tượng đó, Vân Sơ hiểu được yếu nghĩa của câu ngàn quân tránh lui.
Đó chẳng phải là trận chiến khiến người ta nhiệt huyết sục sôi, phía đông hơn lại còn thiết lập mai phục, kết quả đã định sẵn rồi.
Cuộc chiến kết thúc, Lão Hoàng tìm kiếm trong đống thi thể, kết quả không tìm được mấy người thích hợp, mắng Chung Quỳ:" Chém nát bét như thế làm sao hiến cho thần sông?"
Chung Quỳ máu me đầm đìa đứng tại chỗ, mấy người bất lương dùng thùng gỗ múc nước hất lên người hắn.
Nước sông rào rào từ trên đầu trút xuống, men theo giáp chảy xuống chân thì đã biến thành màu đỏ.
Ôn Nhu huých vai Vân Sơ, chỉ Chung Quỳ đứng trong đống thi thể:" Sao ta lại thấy một mỹ cảm lạ lùng nhỉ?"
Vân Sơ phải công nhận:" Đúng thế, người này thích hợp đứng cùng thi thể, ác quỷ, hình thành một bức tranh khiến người ta sởn gai ốc."
Ôn Nhu nhìn kỹ lần nữa:" Để ta xem xem có thể vẽ lại cảnh này không."
Lão Hoàng hết cách, một cay cầm ba đầu người, một tay xách đầu người, đem tới bên sông cắm hương lên đó, đợi hương chảy hết liền đá bảy cái đầu xuống sông.
" Năm xưa thái tông hoàng đế đông chinh, đại soái cũng vượt Liêu Thủy ở chỗ này, đánh tới Huyền Thố Thành. Không biết lần này có thể hạ được Huyền Thố Thành trước khi Uyên Cái Tô Văn kịp phản ứng không?"
Vân Sơ gật đầu:" Hẳn là được, lần này chúng ta cố tình đi về phía bắc thêm 600 dặm, né tránh Trường Thành của người Cao Câu Ly. Quân đội của chúng hiện còn đợi ở Trường Thành, không phản ứng nhanh vậy đâu."
"Xem ra đại soái vẫn cho rằng sách lược đông chinh của thái tông không có gì sai vẫn làm cách cũ rồi." Lão Hoàng đứng dậy:
"Ta nghĩ lần đó đông chinh thất bại vì năm Trinh Quan mười chín quá nghèo." Vân Sơ vừa nói vừa nhìn đàn chim bay vòng vòng trên không không chịu về rừng, thở dài:" Tối nay có khi ông có thêm thi thể tế điện thần sông."
Lão Hoàng có vẻ hiểu ra gì đó:" Vừa rồi chúng đoán chúng ta đề phòng, nên cho một đội quân đi nạp mạng, dụ chúng ta lơi lỏng. Đợi tới tối mới phục kích thực sự đúng không?"
"Có lẽ, cũng có thể đây mới là cái bẫy thực sự của chúng, xem ra trong quân địch có loại gian trá đấy." Vân Sơ lệnh:" Chuẩn bị trời tối thêm một chút nữa thì đốt rừng."
Lão Hoàng nhìn trừng hắc tùng rậm rạp:" Tạo nghiệt!"
"Không sao, chỉ cần một trận mưa đổ xuống, sẽ có mầm cây dưới đất trồi lên, trăm năm sau lại có rừng cây rậm rạp."
(*) Tranh Chung Quỳ treo để trấn trạch, trừ tà, hay dùng làm quà tân gia.