Trời nhá nhem tối Ôn Nhu từ trong thành đi ra, nóng nuột giơ bức tranh mới vẽ cho Vân Sơ và Lão Hoàng xem.
Trên bắc tranh là Chung Quỳ mặc áo đỏ ô sa, tay cầm trảm mã đao, trông có vài phần ma mị. Song Vân Sơ thấy chưa đủ, bức tranh này mới chỉ thể hiện được vũ lực và sự hung ác của Chung Quỳ, mà chưa thấy tài trí của người đứng đầu khoa tiến sĩ. Người trong tranh râu xồm mắt trợn tròn, không nói y còn tưởng là vẽ Trương Phi.
Khi ba người đang thảo luận về tranh họa thì vô số đốm lửa tử dưới đất bay lên, tạo thành vòng cung trên không trung, rơi xuống khu ừng hắc tùng bị mặt trời chiếu tới sắp bốc khói.
Hỏa tiễn thấm đầy dầu vừa chạm đất tức thì bùng cháy.
Trong rừng truyền ra những tiếng bước chân gấp gáp.
Có điều đã muộn rồi, khu rừng tùng đó chỉ trăm mẫu, hỏa tiễn từ bối phương tám hướng bắn tới, hơn nữa bắn từ ngoài vào trong, khu rừng cháy bên ngoài trước. Phủ binh Đại Đường từ lúc phóng hỏa đã không có chút cơ hội rút lui nào.
Lão Hoàng cảm khái:" Người Thất Vi luôn cho rằng bọn họ mới là anh hùng trong rừng, nhưng không biết rằng, không đội quân có đầu óc nào chui vào rừng tác chiến với họ hết."
Vân Sơ chỉ khu rừng bốc cháy bừng bừng:" Ông nói trong rừng là người Thất Vi à?"
Lão Hoàng thở dài:" Đơn thuần như thế, lại còn dũng cảm như thế, còn thích trốn trong rừng tập kích, không phải họ thì ai?"
Mặt trời hoàn toàn xuống núi, tòa thành nhỏ Thông Định càng sáng hơn, ánh lửa chiếu bóng xuống Liêu Thủy, nhuộm đỏ cả mặt nước.
Một đống lửa lớn từ trong rừng lao ra, đâm đầu xuống nước, không lâu sau một con lợn rừng nổi lên, đám công tượng đang làm rương gỗ mừng lắm, dùng móc sắt câu lấy con lợn rừng đã thoi thóp.
Con lợn rừng lớn tới mấy cũng không đủ cho mấy nghìn người ăn, thế là mọi người gác bên rừng, đợi thêm thịt rừng đưa tới tận miệng.
Trăng sáng trên bầu trời bị ánh lửa bao phủ tới không còn nhìn thấy nữa, thi thoảng lộ ra một góc trong khói đặc.
Khi trời sáng, rừng vẫn cháy, theo ước chừng của Lão Hoàng, trận cháy lớn này phải kéo dài dăm ba ngày mới tắt được.
Do trong rừng vẫn đang cháy, cho nên rốt cuộc trong rừng có người không, có bao nhiêu, có phải là người Thất Vi không, đều không biết, đến khi khu rừng này tắt lửa thì tất cả thành tro bụi rồi, đây có lẽ mãi mãi thành câu đố.
Chỉ biết hôm đó bọn họ có được không ít thịt rừng.
Trong ba ngày đó, quân đội dân phu đi qua cầu nổi rất nhiều, ai nấy đều tò mò nhìn cảnh cháy rừng, nhưng chẳng ai có tâm tình hỏi. Mỗi người mang theo mục tiêu của mình, được Vân Sơ kiểm tra sơ bộ xong vội vàng qua cầu nổi, tới bờ đối diện.
Từ miệng tín sứ, Vân Sơ biết Lý Tích đã hạ được Huyền Thố, sai Bàng Đồng Thiện cố thủ, ông ta dẫn 8 vạn đại quân tấn công thành Tương Bình.
Thành Tương Bình là bảo lũy cực đông của Trường Thành, mặc dù là thành trì bằng đất nện nhưng cao tới hai trượng. Thành mở cửa từ bốn phía, trên tường thành vô số công trình quân sự, dễ thủ khó công.
Năm xưa thái tông hoàng đế rút lui từ nơi này, Vân Sơ cho rằng Lý Tích sở dĩ đoạt tòa thành này là vì tâm kết, năm xưa đa số đồng bào cùng ông ta tác chiến đã chết ở đây, ông ta rất có khả năng tới hồi tưởng quá khứ.
Lão Hoàng không ngờ Lý Tích biểu hiện hăng hắc như vậy, nhân lúc quân đội vừa tới nơi sĩ khí đang cao, cứ thế đẩy quân tiến tới.
Hung hăng không phải là thói quen tác chiến của Lý Tích, ông ta thích dùng đủ các loại âm mưu quỷ kế kéo sụp kẻ địch, sau đó từ từ giết chết đối phương.
Giờ ông ta làm thế là có niềm tin tất thắng vào cuộc chiến này.
Đại quân của Cao Khản tới Thông Định thì rừng đã ngừng cháy, chỉ còn lại vài nơi bốc lên ít khói xanh.
Cầu nổi thứ hai cũng đã làm xong, người đi trên đó cứ chao đảo lắc lư, chẳng chắc chắn gì, tuy chiến mã, truy trọng đi được, nhưng trông rất nguy hiểm.
Cho tới tây bây giờ, trừ lần sai Ôn Nhu đi liên hệ với thương nhân đương địa Hà Bắc, tìm ra được ba huynh đệ Vương gia, có được tấm bản đồ Liêu Đông thì Vân Sơ gần như chưa làm gì cả.
Y đa phần xử lý công văn, còn chuyện khác cơ bản do hai chiết trùng giáo úy dưới quyền làm, bọn họ đã trên 40 rồi, trong đó quá nửa thời gian ở chiến trường, kinh nghiệm tác chiến phong phú.
Khác với xuân thân của Vân Sơ thấp thoáng bóng dáng của Huyền Trang đại sư nên trước nay không ai nghi vấn gì. Trương Đông Hải và Vương Đức Phát tổ tông tám đời đều tra ra rõ ràng.
Bọn họ rõ ràng là người của Lý Trị.
Vì khi Vân Sơ tán gẫu với họ, Trương Đông Hải một lần kể nhi tử của mình thậm chí còn cưỡi lên lưng con gấu lớn của hoàng đế.
Vân Sơ có rất nhiều tiền, có nhiều quan hệ, đối xử với quân sĩ khoan dung, chịu khó nghe ý kiến của họ, không cố chấp, nên Trương Đông Hải và Vương Đức Phát đều sẵn lòng nghe hiệu lệnh của y.
Đem Thông Định Độ giao cho Cao Khản, lấy được văn thư bàn giao, Vân Sơ để lại đội ngũ tương tác, chính thức vượt qua Liêu Thủy, bước chân lên đất đai của Cao Câu Ly.
Lúc này hành quân đã không còn dám tiếp tục treo thịt muối ở cán thương nữa, từ thám báo, tiền quân, trung quân, hậu quân, tuần tra đều được hai vị chiết trùng giáo úy an bài chặt chẽ, bọn họ lúc nào cũng ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Quân chủ lực trung quân do năm trăm người bất lương tổ thành với Chung Quỳ làm giáo úy. Trong quân Vân Sơ nhiều ngựa, tuy không tới mức mỗi người một con, nhưng có thể luân liên lên xe ngựa, xe trâu nghỉ ngơi.
Dọc đường đi Vân Sơ không thấy mấy người, chỉ thấy vài con cho vô chủ, đứng trên thôn làng đổ nát, điên cuồng sủa bọn họ.
Qua Liêu Thủy 120 dặm liền tới thành Huyền Thố, quân Vân Sơ canh bốn xuất phát, chập tối mới tới nơi, người ngựa mệt mỏi.
Thủ tướng Bàng Đồng Thiện không đồng ý cho quân Vân Sơ vào thành, dù Bằng Đồng Thiện đã lên tường thành gặp Vân Sơ, nghiệm chứng ấn tín cũng chỉ đồng ý cho họ cắm trại dựa vào tường thành.
Đây là quân quy, thể diện của Vân Sơ chưa lớn tới mức để Bàng Đồng Thiện mở cổng thành trong đêm.
Chỉ không biết Bàng Đồng Thiện có dám không cho Lý Trị nửa đêm tiến thành không? Chắc là không làm được đâu. Cho dù Đại Hán danh tướng Chu Á Phu từng làm thế, còn được hoàng đế khen ngợi, nhưng về sau Chu Á Phu tuyệt thực năm ngày, nôn ra máu mà chết.
Vì vỗ về sự phẫn nộ của tướng sĩ, Vân Sơ sai các hỏa phu dùng nồi lớn đun thịt.
Mùi canh thịt thơm phưng phức dừ tưới chân tường thành bốc lên làm đám phủ binh trên tường thành chửi bới không dứt.
Vài quân tốt của Vân Sơ còn cố tình phát ra những tiếng ăn uống thật lớn.
Thế là phủ binh trên tường thành cởi quần đái xuống, phía dưới nổi điên chửi bới, cầm đá ném lên trên.
Phải tới khi quan quân hai bên tới mới hỏa giải được cuộc tranh chấp vô nghĩa này.