Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 520 - Q3 - Chương 030: Theo Ta Đánh Một Trận.

Q3 - Chương 030: Theo ta đánh một trận. Q3 - Chương 030: Theo ta đánh một trận.

Cái Mưu là cái thành nhỏ, nhâu khẩu chưa tới hai vạn, chỉ có tường thành là giống kiểu của người Hán, còn trong thành kiến trúc rất đặc sắc, nhìn qua như khu tụ cư của người du mục vậy, ngoài căn nhà đất ra còn có rất nhiều lều bạt đủ mọi màu sắc, chính giữa là cái chợ rất lớn. Một điểm đáng chú ý nữa là nghề rèn ở nơi này có vẻ phát triển, có rất nhiều lò luyện sắt ở trong thành.

Tường thành vẫn cắm cờ Cao Câu Ly, đây là lệnh của Vân Sơ, chỉ là không biết có dụ được con thỏ béo nào tới không?

Vương Chiêu thấy huyện tôn cứ nhìn về phương bắc mãi cẩn thận nói:" Dương Cảnh rất thông minh, còn biết tiếng Mạt Hạt, trước kia bọn tiểu nhân giao dịch với người Mạt Hạt, đều do hắn làm."

"Bây giờ chỉ cần nói với người Mạt Hạt, thành Cái Mưu để trống, bọn chúng nhất định chạy tới, khi đó chúng ta đóng cửa lại ... Hắc hắc ..."

Dương Cảnh chính là tên đồng bọn của ba huynh đệ Vương gia, hắn là người Cao Câu Ly, thế lực trong thành không nhỏ, nô lệ dưới trướng vài trăm. Hắn cùng hợp mưu bán cái thành hai vạn dân này, không phải là phản bội, mà là bán thật ...

Hơn vạn người bị dùng thừng trói lại, bị mấy trăm tên hung thần ác sát dẫn tới Hà Bắc Đạo. Bọn họ còn vô cùng chu đáo để lại cho Vân Sơ ba thành cổ phần, nói nếu Vân tướng quân có cách đưa số nô lệ này tới được thành phố lớn như Trường An, Lạc Dương thì sẽ chia cho y sáu thành.

Đây là số tiền lớn, nhưng Vân Sơ từ chối, bảo với Dương Cảnh, nếu hắn dụ được người Mạt Hạt ở 200 dặm quanh đây tới Cái Mưu ... Y sẽ không hỏi tới chuyện hắn buôn bán nô lệ.

Dương Cảnh mừng rỡ nói, hắn nhất định sẽ hoàn thành mục tiêu.

Vân Sơ là người chú trọng quy củ, y không buôn bán nô lệ, cũng không cho phép bộ hạ tham gia. Nhưng gia tài trong tòa thành này trừ của đám người Dương Cảnh ra thì đều được Chung Quỳ dẫn 500 người bất lương thu gom lại, ghi chép vào sổ sách.

Nhóm người Mạt Hạt đầu tiên hưng phấn đi vào thành Cái Mưu cửa mở rộng, sau đó trong thành huyên nào một hồi rồi khôi phục yên tĩnh.

Vân Sơ vô cùng cao hứng, tên Dương Cảnh này không phải người bình thường, còn biết đem tin Cái Mưu là tòa thành trống bao từng bộ lạc người Mạt Hạt. Vì thế mỗi lần số người tới không nhiều, Vân Sơ dễ dáng nuốt gọn.

Đại quân của Vân Sơ như con hổ nằm trong hang của mình, đợi sói, báo, sơn dương tự đồng mò tới, rồi bất ngờ nhảy xô ra nuốt chửng.

Ôn Nhu nhìn cái bát mười mấy viên chân trâu to bằng ngón tay, nói:" Ta nhớ Anh công yêu cầu một đấu cơ mà."

"Có một bát là đủ cho ông ấy vui rồi." Vân Sơ bĩu môi:

Ôn Nhu chọn viên trân châu to nhất cho vào tay áo, nghe nói thiên nga phương bắc ăn trai, một số trai có trân châu, bị thiên nga nuốt không tiêu hóa được, ở lại trong diều.

Trai có trân châu không nhiều, thiên nga cũng không phải biết con nào có trân châu để nhắm vào ăn, trân châu cũng không phải là viên nào cũng tròn, hải đông thanh cũng không phải chỉ bắt thiên nga có trân châu trong diều.

Qua đó đủ thấy giá trị của số trân châu này.

Vì thế Ôn Nhu sau một hồi đắn đo lại nhón hai viên cho vào ống tay áo.

Vân Sơ khinh bỉ:" Thích thì lấy thêm nữa đi."

Để lấp liềm cho hành vi đáng hổ thẹn của mình, Ôn Nhu lảng đi:" Chúng ta đã giết sáu đợt người Mạt Hạt rồi, chuyện tốt như vậy không kéo dài lâu đâu."

Vân Sơ khinh bỉ hắn gấp đôi:" Ta chẳng mong lâu dài, chẳng phí một binh tốt có được tòa thành này đã là lãi rồi, bất kể có thu hút được thêm người Mạt Hạt tới không, chúng ta đã kiếm đủ."

"Tên Dương Cảnh này quan hệ rộng đấy, không cần chúng ta giúp đỡ cũng có thể đưa được nô lệ tới Trường An, phải đề phòng."

"Phòng thì tất nhiên là phải phòng, có điều giờ ở trên đất đai Cao Câu Ly, người này hữu dụng chúng ta lấy lễ đối đãi. Nhìn hành vi của hắn thì đủ biết không định ở lại Cao Câu Ly, nói không chừng có đường lui ở Trung Nguyên rồi."

Ôn Nhu tiếc nuối:" Cái Mưu rất nhiều sắt than, nếu ở Quan Trung đã là một thành lớn."

Hai người đang tán gẫu thì Chung Quỳ đi nhanh tới:" Xảy ra chuyện rồi, Khất Khất Trọng Tượng suất lĩnh hơn một vạt người truy sát Dương Cảnh, Trương Đông Hải tới đây."

Vân Sơ đứng bật dậy:" Hay, đây chẳng phải điều chúng ta kỳ vọng sao, chiến đấu ở dã ngoại, ta còn ngại người Mạt Hạt, giờ chúng phải công thành, chúng ta thủ thành, không phải lấy chúng lấy sở đoản của mình chống sở trường của chúng ta à?"

Rồi lệnh thổi hào, chuẩn bị nghênh địch.

Vân Sơ lên tường thành liền nhìn thấy đám người Dương Cảnh điên cuồng chạy trước, phía là đại đội nhân mã Mạt Hạt mang theo bụi đất mù mít, tên đó bị bám sát lắm rồi, e không kịp tới cổng thành.

"Đông thật đấy ... người này còn có chỗ dùng tới, không thể để hắn chết, theo ta rời thành đánh một trận." Vân Sơ liếm môi ra lệnh:

Chung Quỳ vỗ giáp ngực, đi điểm 500 người bất lương theo Vân Sơ xuất chiến. Ôn Nhu suýt hộc ba đấu máu, ngươi vừa nói cái gì mà sở đoản với sở trường cơ mà sao thoáng cái lại nổi tính Nhị Bách Ngũ đi đánh nhau với người ta rồi.

Ra tới ngoài thành, Vân Sơ siết chặt mã sóc trong tay, quay đầu nhìn 500 người bất lương:" Lâu rồi không ra trận chém giết, các ngươi có sợ không?"

Cả đám nhao nhao:" Nguyện chết vì huyện tôn."

Vân Sơ cười to:" Tốt lắm, huyện Vạn Niên ta toàn anh hùng hảo hán, tới đây, theo ta xung phong."

Con ngựa mận chín đã đợi tới sốt ruột rồi, lao vút đi, không ngờ Chung Quỳ còn nhanh hơn đã vượt lên trước Vân Sơ, hắn móc trảm mã đao vào vòng sắt trên giáp, chĩa đao về phía trước, hướng về Dương Cảnh đang la lớn cứu mạng.

Dương Cảnh thấy vậy mừng quá nỗi, vội nhường đường nhìn Chung Quỳ, Vân Sơ lướt qua lao vào đội ngũ kỵ binh Mạt Hạt.

Kỵ binh giao nhau, từng hồi kim loại va chạm chan chát vang lên, tức thì trên chiến trường vang lên những tiếng người ngã ngựa hí.

Mã sóc Vân Sơ đâm xuyên ngực một kẻ địch, sức mạnh cường đại cùng đá quán tính hất tung kẻ địch khỏi chiến mã, va vào kẻ phía sau. Thân thể mất đi lực đạo bị lưỡi dài của mã sóc cắt đứt ném xuống đất.

Kỵ binh tiếp xúc chỉ là chuyện trong chớp mắt, đám người chạy nhanh nhất truy kích Dương Cảnh chỉ vài trăm, bị lực lượng đông gần gấp đôi xô ngã.

Vân Sơ, Chung Quỳ giết qua trận địch quay đầu trở lại, từ từ tăng tốc, nhắm vào kỵ binh Mạt Hạt không có chiến mã. Kỵ binh mất ngựa đối diện với kỵ binh đã tăng tốc thì gần như chẳng có cơ hội nào.

Với Vân Sơ mà nói, cũng chẳng khác gì đang đánh người nộm.

Khi mã sóc của y vừa đâm xuyên một địch nữa, nhắm tới tên thứ ba thì cuộc chiến đã kết thúc rồi.

Đứng ở trên tường thành, Ôn Nhu nhìn thấy bụi mù đến càng lúc càng gần, sốt ruột ra lệnh gõ chiêng la, gọi Vân Sơ ở ngoài thành mau mau trở về.

Đánh chưa đã tay, chưa diệt hết được địch, dù sao cũng đạt mục đích rồi, Người bất lương vội vàng đỡ huynh đệ chiến tử hoặc bị thương, cùng với chiến mã Mạt Hạt để lại chạy về, trước khi đại đội kỵ binh Mạt Hạt tới nơi.

Trên tường thành vang vọng tiếng tù mà, cờ Đại Đường dừng lên, cờ Định viễn tướng quân cũng bay phần phật trong gió.

Bình Luận (0)
Comment