Đội ngũ người Mạt Hạt dừng lại ngoài tầm bắn của quân Đường, ra sức chửi bới hò hét, làm đủ mọi hành vi động tác thô tục, mặc dù quân trận hỗn loạn, nhưng chớ để bị sự hỗn loạn đó che mắt, tính linh động của nó rất cao, nếu quân địch dại dột xông vào sẽ trả giá đắt.
Chưa kịp thống kê thương vong cuộc va chạm chớp nhoáng vừa rồi, nhưng nếu không có ưu thế quân gấp đôi, địch lại không dám truy kích vào tầm yểm hộ của cung thủ trên thành, Vân Sơ quyết không xuống thành.
Mỗi hành động lỗ mãng của y đều có cơ sở nhất định.
Người Mạt Hạt nhìn thấy cờ xí người Đường trên tường thành ít nhiều có chút trầm mặc, nhưng sự trầm mặc này không kéo dài lâu, tiếng trống bắt đầu gõ lên.
Cùng với tiếng trống trận nặng nề nhanh dần, bộ tốt của người Mạt Hạt xuất hiện, bọn họ dùng mộc lớn yểm hộ, chầm chậm áp sát tường thành.
Chiết trùng giáo úy Vương Đức Phát đi tới chắp tay thi lễ với Vân Sơ đã quay trở lại tường thành.
Vân Sơ lấy đồng bài đeo bên hông ra đưa cho hắn, được đồng bài, Vương Đức Phát giơ lên với người phía dưới. Tức thì mười hai cỗ xe nỏ được quân tốt đẩy vào lỗ xạ kích dưới tường thành. Vải phủ trên xe nỏ kéo ra, một đám tráng hán lực lưỡng xoay trục quay, cánh cung cực lớn dần dần giương lên.
Tiếp đó là mũi nỏ thương dài như trường mâu đặt vào rãnh, một lần ba mũi.
Chiết trùng giáo úy Vương Đức Phát phất mạnh cờ đỏ, Vân Sơ ngồi trên tường thanh nghe thấy tiếng uỳnh uỳnh, tiếp nghe đó là âm thanh như có thứ gì xé toạc, ba mươi sáu mũi nỏ tiễn tầm bắn cao ngang ngực bay đi.
Một loạt nỏ thương bắn ra, không giết được bao nhiêu kẻ địch, nhưng mỗi nỏ thương ít nhất mang đi ba kẻ địch mới hết động năng làm loạn thế trận địch, cũng làm loạn tiết tấu địch. Lúc này mưa tên trên thành trút xuống, đây mới là vũ khí sát thương chính.
Tiếng tù và của người Mạt Hạt vang vọng, đợt tấn công thăm dò đầu tiên kết thúc, đội ngũ từ từ lùi về, để lại không ít thi thể.
Chung Quỳ đứng bên Vân Sơ quan sát chiến sự nói:" Đợi sau đợt tấn công lần thứ hai của người Mạt Hạt, thuộc hạ muốn dẫn 500 kỵ binh xông phá quân trận của chúng."
Vân Sơ biết không thể để người Mạt Hạt toàn vẹn lui về, nếu không đừng hòng có cơ hội thứ hai thế này, quân lệnh của y là tiêu diệt Mạt Hạt bộ nếu đổi lại bảo y mang số quân này đi đánh người Mạt Hạt là vô vọng, lắc đầu:" 500 trăm người không đủ đâu, chúng ta phát xuất toàn quân mới được."
Trương Đông Hải nói vào:" Chỉ cần làm quân trận chúng dao động là được, lúc này cần mãnh tướng chém tướng đoạt cờ."
Sau liên tục những lần gài bẫy thành công, sĩ khí trong quân đang lên rất cao, Vân Sơ suy nghĩ một lúc, cảm thấy trận chiến thuần túy thế này về sau khó gặp lại, cũng muốn đánh một trận thống khoái, gật đầu:" Vậy để lại Vương Đức Phát và 500 người thủ thành, còn lại theo ta xuất kích."
Khi mọi người chuẩn bị sẵn sàng đột kích, kỵ binh đã nấp sau cổng thành, đợi người Mạt Hạt lần nữa tiến công bất lợi sẽ thừa cơ toàn quân xông ra thì người Mạt Hạt lại không tiến công nữa.
Bọn họ rút về phía sau một dặm, bắt đầu cắm trại nghỉ ngơi.
Vân Sơ nhìn mặt trời đã ngả về phía tây liền hạ lệnh luân phiên nghỉ ngơi.
Trời vừa mới tới thời tiết mát mẻ hơn không ít, Vân Sơ tuần thành xong cởi giáp về nghỉ ngơi, ba huynh đệ Vương Chiêu dẫn Dương Cảnh tới bái kiến.
Vừa mới đi vào, Dương Cảnh quỳ sụp xuống khấu đầu liên hồi, kích động không nói lên lời.
Vân Sơ không hiểu nhìn Vương Chiêu, Vương Chiêu giải thích:" Huyện tôn hôm nay xuất thành tác chiến cứu Dương Cảnh, hắn cảm kích bất tận."
Vân Sơ bước tới đỡ Dương Cảnh lên:" Ngươi góp sức cho Đại Đường, Đại Đường không phụ ngươi, chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới."
Dương Cảnh lại lần nữa quỳ xuống:" Trước kia chỉ nghe nói huyện tôn không bao giờ phụ ai, hôm nay mới biết huyện tôn nhân nghĩa, xin cho Dương Cảnh dốc sức khuyển mã vì huyện tôn."
Vân Sơ cười nói:" Ta nghe nói họ Dương ở Cao Câu Ly cũng là họ hiển quý, họ Dương của ngươi có phải là họ Dương đó không?"
Chẳng ngờ câu nói này chạm vào nỗi đau của Dương Cảnh, nghẹn giọng nói: "Tại hạ chính là nhi tử thứ ba của Dương Vạn Xuân, thủ tướng An Thị trước kia."
Năm xưa thái tông hoàng đế đánh mãi thành An Thị không hạ được, mùa đông tới đành dẫn quân về nước. Vân Sơ không ngờ gặp nhi tử ông ta ở đây, hơn nữa còn thành tên cường đạo kiêm buôn người, hỏi:” Nghe nói Dương Vạn Xuân từng ở trên tường thành An Thị tán dương thái tông anh minh, còn được thái tông thưởng gấm vóc? ”
Dương Cảnh quỳ xuống đất khóc to:" Chính vì cuộc tấu đối đó giữa gia phụ và thái tông hoàng đế, khiến gia phụ bị quyền thần Uyên Cái Tô Văn hãm hại, bốn trăm hai bảy người của Dương gia chết cả, chỉ tại hạ thì thích ngao du bên ngoài nên may mắn thoát nạt. Khi gia phụ bị hãm hại, bách tính An Thị biết gia phụ bị oan, nhưng không ai lên tiếng cho gia phụ."
"Chỉ xin tướng quân khi nào công phá An Thị, xin đem nô lệ của An Thị giao cho tại hạ ..."
Vân Sơ giờ mới hiểu nguồn cơn, lần nữa đỡ Dương Cảnh lên:" Nhất định không làm ngươi thất vọng."
Vương Chiêu cũng nắm tay Dương Cảnh:" Huynh đệ bao năm, không ngờ ngươi có huýt hải thâm thù lớn như thế, ta nhất định giúp ngươi đòi lại công bằng cho oan hồn Dương thị."
Tiễn đám Dương Cảnh, Vương Chiêu đi rồi, Vân Sơ không khỏi cảm khái, đúng là làm việc tốt được trời giúp mà, nếu hôm nay y không rời thành tác chiến, không bao giờ biết được thân phận thực sự của Dương Cảnh.
Với thân phận này Dương Cảnh sẽ còn phát huy được tác dụng lớn hơn nữa, y cần phải cân nhắc kỹ càng.
Suốt cả đêm cứ một canh giờ thành Cái Mưu lại vang lên tiếng trống trận làm người Mạt Hạt phải hoảng hốt thức dậy chứng kiến.
Đó là cái trò vớ vẩn của Ôn Nhu, Vân Sơ tất nhiên mặc kệ, y ngủ liền một giấc tới sáng.
Đánh răng rửa mặt xong, Vân Sơ lên tường thành phát hiện người Mạt Hạt đang chặt cây làm khí giới công thành.
Cùng lúc đó trong thành Cái Mưu cũng khói đen cuồn cuộn, lò rèn đã tắt trong thành mở hết công suất, Dương Cảnh từ hôm qua biểu lộ rõ thân phận, triệu tập đám thiết tượng trong số nô binh của nhà mình, giúp quân Đường luyện sắt.
Đồng thời trên thành từng nồi lớn nấu nước chì, gỗ đá, bình vôi, nước vàng đều đã chuẩn bị hoàn tất.
Tất cả đều do Dương Cảnh chỉ huy nô lệ chuẩn bị ngay trong đêm, có những thứ này Vân Sơ càng vững tin cho người Mạt Hạt một đòn đau ở thành Cái Mưu này.
(*) Mình có xem phim Đại chiến thành Ansi của Hàn, mô tả Dương Vạn Xuân chỉ có 5000 đánh lui 200.000 quân Đường của Lý Nhị. Hay cái là trận chiến oai hùng như thế, lại chẳng có chính sử nào của Hàn Quốc ghi lại thủ tướng thành Ansi là Dương Vạn Xuân, tên của ông ấy chỉ được nhắc tới trong dân gian và dã sử.
Phim cũng hay, mà đến đoạn cuối Lý Thế Dân dặn con cái không bao giờ được quay lại vùng đất này thì thối hoắc rồi, Tiết Nhân Quý chính là người diệt Cao Câu Ly, hồi bé bà mình hay kể truyện về ông này.