Trên thành tích cực chuẩn bị, Vân Sơ hi vọng người Mạt Hạt đừng thấy khó quá mà rút lui, nên viết thư cho Khất Khất Trọng Tượng, hi vọng hắn ta có thể đầu hàng, Đại Đường sẽ không bạc đãi hắn ta.
Kiếm một người Mạt Hạt đầu hàng đưa thư đi, nửa ngày sau người Mạt Hạt đó trở về, trừ không có đầu ra thì hết thảy đều bình thường, trên người buộc một bức thư.
Không ngờ bức thư này rất dài, câu chữ cũng hoa mỹ hơn lá thư đơn giản của Vân Sơ rất nhiều.
Trong thư Khất Khất Trọng Tượng viết từ lịch sử của Mạt Hạt tộc, nói tới người Mạt Hạt dần lớn mạnh trong mảnh đất Liêu Đông khắc nghiệt ra sao. Lại nói Vân Sơ dùng thành Cái Mưu làm bẫy giết năm nghìn tộc nhân của hắn, thù hận này không gì hóa giải được, chỉ có nợ máu trả bằng máu, Mạt Hạt tộc vĩnh viễn không quên.
Lần này là Ôn Nhu dùng hết văn tài viết một lá thư dài, khuyên Khất Khất Trọng Tượng, chỉ có đầu hàng mới có đường sống, nếu không diệt tộc, tan xương nát thịt.
Sau đó tiếp tục phái một tù binh đi.
Nửa ngày sau sứ giả không đầu trở về, chắc là Khất Khất Trọng Tượng thời gian dài không có chỗ phát tiết tài hoa cái thế của mình, không ngờ viết thư trả lời Ôn Nhu.
Tiếp đó hai người không ngờ thành bút hữu, Khất Khất Trọng Tượng cũng không chặt đầu sứ giả nữa mà chặt cánh tay, rồi chỉ chặt một ngón cái.
Vân Sơ đoán ra Khất Khất Trọng Tượng đang dùng kế hoãn binh.
Đến ngay thứ ba, tiếng tù và phía Mạt Hạt vang lên, sau cỗ xe lớn xuất hiện phía chân trời, được người Mạt Hạt đông như kiến đẩy về phía thành Cái Mưu, hò hét trấn áp quân Đường.
Có xe húc thành yểm hộ, sức sát thương của xe nỏ giảm đi nhiều, xe húc rất lớn, dù bị nỏ thương bắn trúng cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Vân Sơ đứng trên tường thành nhìn những chiếc xe húc tới gần, lại bận tâm chuyện khác, hét lên:" Phải chăng đại quân Cao Câu Ly cũng tới rồi?"
tiếng động do người Mạt Hạt gây ra rất lớn, Ôn Nhu lắc đầu hét trả:" Thám báo không ra được, hai ngày trước đại quân của Bàng Đồng Thiện đã tới, lúc này chưa xuất hiện, chứng tỏ người Cao Câu Ly chưa tới."
"Cũng có thể là người Cao Câu Ly đã tới, Bàng Đồng Thiện đi đối phó với chúng rồi, để người Mạt Hạt cho chúng ta."
"Bây giờ cứ phá hỏng xe húc của bọn chúng trước mới là chuyện nên làm, nếu không tường thành không chịu được đâu."
Vân Sơ chỉ kỵ binh Mạt Hạt phía sau xe húc:" Bọn chúng có phòng bị rồi, lúc này xông ra phá xe, tổn thất sẽ cực lớn. Xem trước đi, xem xem bọn chúng vượt qua được cạm bẫy của Dương Cảnh không? Người này càng lúc càng làm ta bất ngờ rồi."
Một chiếc xe húc cao gần bằng tường thành đã tới rất gần rồi, đột nhiên thân xe nghiêng đi, chùy húc đổ sang bên, mười mấy cung tiễn thủ Mạt Hạt trốn trong xe la hét ngã xuống.
Rắc một tiếng, một cái bánh làm bằng gỗ gãy lìa, chiếc xe lớn kẹt trong hố không đi được nữa.
Tức thì mưa tên trên thành trút ào ạt xuống người Mạt Hạt, toàn mũi tên đúc bằng sắt, sức xuyên phá rất mạnh.
Sáu chiếc xe bị tổn thất ba, ba chiếc được người Mạt Hạt xông pha mưa tên trải cầu gỗ, vượt qua khu vực cạm bẫy, tới gần tường thành.
Hai hướng khác của tường thành cũng đồng loạt vang lên tiếng chém giết.
Trên tường thành thối không ngửi nổi, đó là mùi đặc trưng chỉ khi đun nước vàng mới có, Vân Sơ dùng khăn tay che mũi, tay cầm mã sóc đi đi lại lại trên tường thành, thi thoảng đánh bay tên bắn tới.
Chung Quỳ chạy trên tường thành, không ngừng phát ra hiệu lệnh, khi thang mây bắc lên tường thành, rống lớn:" Du hỏa đạn, phóng!"
Những cái hũ bay ra, rơi chính xác vào ba cỗ xe húc, tiếp ngay đó hỏa tiễn bay tới, chớp mắt lửa bùng lên, nuốt chửng những chiếc xe lớn.
Du hỏa đạn là hàng tinh phẩm do Lôi gia chuyên kinh doanh đèn dầu của phường Tấn Xương làm ra, gặp nước không tắt mà chỉ càng cháy dữ dội hơn.
Ba cỗ xe húc thành ngọn đuốc, không gây được thương vong lớn nhưng dù sao hạ thứ vũ khí nguy hiểm này, tường thành Cái Mưu làm bằng đất e không đủ vững chắc chịu nổi những khúc gỗ húc vào. Bộ tốt Mạt Hạt vác thang nấp sau xe đã nhanh chóng áp sát tường thành.
Từng muôi nước chì nước vàng đổ xuống, tiếng kêu thảm thiết dưới tường thành vang lên liên tục, binh sĩ trên tường thành ra sức dùng vũ khí dài đẩy thang xuống.
Đang lúc cuộc chiến tường thành diễn ra ác liệt, đột nhiên cổng thành mở toang, Chung Quỳ dẫn 500 kỵ binh xông ra.
Cùng lúc đó ở cổng thành khác, Vương Đức Phát cũng dẫn 500 kỵ binh dưới sự yểm hộ của cung tiễn thủ như gió mạnh quét lá, men tường thành chém giết người Mạt Hạt công thành.
Trên ngọn núi cao cách thành Cái Mưu hơn một dặm, Lý Tích chắp tay sau lưng đứng dưới một cây tùng, nhìn cuộc chiến dữ dội phía trước.
Ngự sử Giả Xuân Ngôn nóng ruột lên tiếng:" Anh công, thành Cái Mưu nguy trong sớm tối, vì sao khoanh tay đứng nhìn."
Lý Tích lạnh lùng đáp:" Con mắt nào của ngươi thấy thành Cái Mưu gặp nguy?"
"Đã có địch leo lên thành rồi."
"Đường tiến của hậu quân đã bị mưa tên và kỵ binh chia cắt, những kẻ lên được tường thành cũng không có người nối tiếp, chỉ một tuần hương thôi là sẽ bị dệt sạch."
Giả Xuân Ngôn là tín sứ do hoàng đế phái tới, kỳ thực cũng mang trách nhiệm giám quân, lúc này nhìn Vân Sơ khổ chiến trên thành mà đại quân của Lý Tích đã tới nhưng không xuất kích, lòng ông ta vô cùng bất mãn.
Ít nhất một tội danh thấy chết không cứu đã được hình thành trong lòng Giả Xuân Ngôn.
Lý Tích đương nhiên biết Giả Xuân Ngôn nghĩ gì nhưng ông ta không buồn giải thích, ở đây, ông ta mới là người quyết định vận mệnh của tất cả mọi người.
Cao Khản là tâm phúc Lý Tích, lên tiếng thay:" Trận chiến này không liên quan tới đại cục, Anh công chỉ muốn xem Vân Sơ có tài tướng soái không. Nếu có, một trận chiến thế này không làm khó được y, nếu không có thì chết cũng chẳng tiếc. Tránh cho rõ ràng chẳng có bản lĩnh gì, nhưng lại giỏi leo cao, quan cao tước dày, như vậy mới là nguy hại nhất."
Giả Xuân Ngôn chỉ là quan văn nên không hiểu gì, chỉ thấy hai bên đánh nhau rất dữ, cả bên thủ thành lẫn công thành đều tổn thất:" Thế biểu hiện của Vân Sơ ra sao?"
Cao Khản không dám đáp bừa, nghĩ một lúc mới trả lời:" Biết quân, không sợ, nghe lệnh, ba ải này coi như đã qua, miễn cưỡng có thể cầm một quân, nếu dùng vào việc lớn thì hỏa hầu chưa đủ."
Lý Tích hừ mạnh:" Diệt hết Mạt Hạt bộ mới coi hoàn thành quân lệnh của bản soái, lúc này nói y biết quân, không sợ, nghe lệnh còn quá sớm."