Vân Sơ hét lớn, mã sóc quét ngang phạt bay đầu một sĩ tốt người Mạt Hạt, quả nhiên người Mạt Hạt bị chặn mất tiếp viện, tuy đã đánh được lên tường thành nhưng không duy trì được lâu, đã có dấu hiệu muốn lui. Nhổ phì một ngụm nước bọt dính máu, Vân Sơ lệnh Chung Quỳ, Vương Đức Phát, Trương Đông Hải đã lui về thành nghỉ ngơi nửa canh giờ:" Tập hợp toàn quân, giết ra khỏi thành, có phá địch được không là ở trận này."
Tù và vang lên, quân Đường cố thủ trên tường thành rút lui như thủy triều từ tường thành xuống, thay bằng đám cường đạo, nô lệ của Dương Cảnh, Vương Chiêu.
"Tòa thành này và tính mạng toàn quân giao vào tay các ngươi đấy."
Vân Sơ chỉ nói đúng một câu rồi đi ngay, để lại Vương Chiêu, Dương Cảnh vô cùng xúc động, ra sức quát tháo người của mình vào vị trí.
Chung Quỳ phát ra một tiếng quát như sấm, dẫn 500 người đi đầu, đuổi theo người Mạt Hạt bắt đầu rút lui, tạo khủng hoảng, không cho chúng rút lui có trật tự.
Vân Sơ và Ôn Nhu suất lĩnh hai nghìn phủ binh, chịu trách nhiệm khoét sâu vết rách Chung Quỳ xé ra.
Vương Đức Phát, Trương Đông Hải suất lĩnh số bộ tốt còn lại, thanh trừ kẻ địch bị xé lẻ, mở rộng chiến quả.
Chung Quỳ nhắm thẳng vào cờ tiết, đây là thứ mà chỉ vương hoặc khả hãn mới có, liên tục giục đội ngũ xông tới:" Giết! Giết!"
Trảm mã đao trong tay Chung Quỳ xoay tròn như bánh xe gió, hùng hổ như xe tank, mở đường tiến cho Vân Sơ.
Lúc này xông thẳng tới mới là quan trọng nhất, giết người là thứ yếu, chỉ cần đánh cho người Mạt Hạt vỡ mật, một tiểu binh cũng có thể đuổi chúng chạy tán loạn.
Người Mạt Hạt vốn đang lui quân, quân trận không hề chặt chẽ, sĩ khí cũng đi xuống dễ dàng bị xuyên phá, nhìn Chung Quỳ cách cờ tiết chưa tới trăm bước, đội ngũ người Mạt Hạt hai bên vội vàng khép lại.
Vân Sơ không chút do dự thúc ngựa xông về bên trái, còn Ôn Nhu bên phải, sáng tạo cho Chung Quỳ cơ hội giết Khất Khất Trọng Tượng.
Mã sóc trong tay Vân Sơ nhanh chư chớp đâm xuyên cổ một tướng địch, dùng sức hất mạnh, thân thể hắn văng khỏi ngựa, rơi vào đám đông.
Con ngựa mận chín dựng vó lên đạp vào ngực kẻ địch, hí một tiếng, lao vọt qua bốn năm người Mạt Hạt cầm thuẫn che chắn. Vân Sơ kéo mã sóc từ phía sau quét một vòng tròn lớn, mũi mâu dài hai thước rưỡi sắc bén trên đầu mã sóc cắt đi hai cái đầu lâu.
"Phập!" Ngực trúng một mũi tên nói đau, Vân Sơ mặc kệ rút đoán mâu ném đi, xuyên người tên tướng lĩnh còn muốn giương cung bắn trộm mình.
Con ngựa mật chín tả xung hữu đột, mã sóc loang loáng như giao long xuất hải, không kẻ nào tới được gần.
Chung Quỳ bộ dạng như sát thần vừa chém giết vừa la hét, đánh cho người Mạt Hạt khiếp đảm rút lui liên hồi. Sát tính nổi lên, Chung Quỳ gỡ mũ trụ vướng víu ném đi, cái đầu lâu xấu xí cực độ, hung ác, lông lá lộ ra trước mặt mọi người.
Trảm mã đao của hắn xẻ đôi một kẻ địch sững sờ vì bộ dạng của mình, máu phun xối xả ướt mặt Chung Quỳ đang xung phong, khi hắn rống lên, cả hai hàm rằng cũng đỏ rực, không ít người Mạt Hạt theo bản năng dạt sang hai bên né tránh, thà đánh với người Đường khác liều mạng chứ không muốn nhìn cái mặt đó.
Khất Khất Trọng Tượng đang đốc thúc binh sĩ chiến đấu nhìn thấy cảnh đó thì nổi giận, thúc chiến mã định xông tới đánh nhau với Chung Quỳ, không ngờ bị bộ tướng kéo cương chiến mã, kéo bỏ chạy.
Chung Quỳ xông tới dưới cờ tiết mà lại không tìm thấy Khất Khất Trọng Tượng, rống lên chặt đứt cờ.
Người bất lương theo sau Chung Quỳ đều là phủ binh kinh nghiệm trận mạc, thấy cờ tiết gãy hô to:" Khất Khất Trọng Tượng chết rồi! Khất Khất Trọng Tượng chết rồi."
Tiếng hô cứ như vậy truyền đi, người Mạt Hạt sợ hãi tìm kiếm cờ tiết của đại vương, nhưng tìm thế nào cũng không thấy, lòng người hoảng loạn, một số vứt bỏ vũ khí chạy.
Khất Khất Trọng Tượng thấy quân sĩ dự bị chưa ra trận cũng quay đầu bỏ chạy, tức giận đâm chết bộ tướng ngu xuẩn kéo mình chạy, định quát bộ hạ theo mình giết Chung Quỳ. Không ngờ thấy Vân Sơ chém giết thành huyết nhân, cờ Đình viễn tướng quân theo sát sau.
Thế là hắn phấn khích đổi hướng dẫn năm mươi thân vệ hướng thẳng tới chỗ y, chỉ cần lấy đầu kẻ này, trận chiến còn có cơ thay đổi.
Vân Sơ lúc này còn chưa biết, con ngựa mận chiến càng đánh càng hăng không chịu đứng yên một chỗ, bốn vó chưa bao giờ tận tình sải bước như vậy, mang y xung sát trong đội ngũ ngày càng lỏng lẻo.
Một bên vừa đánh vừa lui, chỉ có Khất Khất Trọng Tượng là như thuyền ngược dòng tiến tới, Vân Sơ nhận ra ngay tức thì, rút cung lắp tên bắn liền ba phát, chưa cần nhìn kết quả đã thu cung, hét to vươn mã sóc đâm tới.
Khất Khất Trọng Tượng gạt một mũi tên, ỷ trọng giáp nhận hai mũi, gầm lớn thúc chiến mã tăng tốc tới mức nhanh nhất.
Nhận ra được chiến ý của ngựa địch, con ngựa mận chín hưng phấn vô cùng, vừa hí vừa dốc toàn lực lao tới.
Nhìn qua có vẻ Vân Sơ vừa trải qua một trận quyết chiến bất lợi hơn rõ ràng với Khất Khất Trọng Tượng hoàn toàn sung sức. Kỳ thực không phải thế, chiến đấu từ nãy tới giờ đã đưa trạng thái Vân Sơ lên tới đỉnh điểm, mọi giác quan đều vô cùng nhạy bén, y tựa hồ nhìn thấu toàn bộ động tác của Khất Khất Trọng Tượng, nhìn thấy cả mạch máu hắn vì phẫn nộ mà phồng căng. Với Vân Sơ bây giờ, chỉ là một kẻ địch khác mà thôi đoản mâu như tia chớp bạc đâm ra.
Khất Khất Trọng Tượng lúc này bị lửa giận thiêu đốt, vừa có chút bất an lại nóng nảy, hắn cần cái đầu này ổn định lòng quân, kẻ này phải chết, hắn dồn sức chém thật mạnh.
Không có bất kỳ hoa chiêu nào, hai tráng hán, hai con ngựa, hai vũ khí xẹt qua nhau.
Không có tiếng vũ khí va chạm chỉ hai vòi máu phun ra cùng lúc, Khất Khất Trọng Tượng thấy đất trời chao đảo, hắn biết không hay, muốn khống chế ngựa, nhưng không cảm giác được thân thể đâu nữa.
Đầu thú ở vai bị chém nát, lưỡi đao địch nóng như bàn là dí vào da thịt, tay phải Vân Sơ thoáng chốc mất sức lực, y không để cơn đau làm mất ý thức, cắn chặt răng nắm chắc được mã sóc bằng tay trái, đâm xuyên đầu Khất Khất Trọng Tượng trong tay, gầm vang dội:" Đầu Khất Khất Trọng Tượng ở đây, kẻ nào dám đấu với mỗ một trận?"
"Tướng quân uy vũ!"
"Tướng quân uy vũ!"
"Tướng quân uy vũ!"
Lý Tích vừa cầm chén trà lên uống một ngụm, đột nhiên nghe thấy quân Đường hô như thủy triều, nối liền không dứt, mặt xuất hiện nụ cười. Ông ta quay sang nhìn Giả Xuân Ngôn xem chiến đấu tới run bần bật:" Nhìn thấy cái gì rồi?"
Giả Xuân Ngôn lắp ba lắp bắp, lưỡi líu hết lại:" Chém, chém đầu tặc tù rồi … Tướng sĩ đang hội tụ tới chiến kỳ của Định viễn tướng quân, địch chạy, tất cả quay đầu chạy rồi."
Lý Tích cười vang:" Hay lắm bẩm báo với bệ hạ, Vân Sơ trong loạn quân chém chết Mạt Hạt vương Khất Khất Trọng Tượng."
"Thế của Vân Sơ đã thành, tiếp theo ắt đánh đâu thăng đó."
"Còn về phần cái gì mà giữa muôn vạn quân lấy đầu tướng địch như lấy đồ trong túi thì đó là việc của đám ngự sử các ngươi, ở phương diện này các ngươi hơn lão phu nhiều."
"Hẳn bẻ bạ thích nghe, quần thần, bách tính cũng thích nghe, cứ nói thoải mái là được."
Giả Xuân Ngôn không ngờ kích động tới chảy nước mắt, vừa cười vừa khóc kêu to:" Thống khoái, thống khoái, đây mới là thống khoái thực sự. Lão phu làm quan ba mươi năm, lần đầu tiên trông thấy cảnh giữa vạn quân lấy đầu chủ tướng địch."