Vân Sơ, Chung Quỳ, Ôn Nhu đang hưởng thủ khoái cảm hổ xông vào đàn dê thì đột nhiên phát hiện rặng núi bên trái xuất hiện cờ quân Đường, tiếng trống trận vang lừng. Vân Sơ lập tức ghìm cương ngựa, thay vì vui mừng thì y lại hét lớn với Ôn Nhu:" Không đuổi nữa, dẫn theo Dương Cảnh, Vương Chiêu, chúng ta tới sào huyện người Mạt Hạt! Nhanh lên! "
Ôn Nhu nhìn thấy quân Đường từ bốn phương tám hướng kéo tới, kéo một thân binh tới dặn dò, thân binh lên ngựa phóng về Cái Mưu.
Vân Sơ tay trái cầm mã sóc, y xem thương thế vai phải rồi, vết thương tuy dài nhưng không đụng tới gân cốt, muốn khôi phục hoàn toàn cũng cần trên nửa tháng, không ảnh hưởng tới y chỉ huy đội ngũ, quy tụ tướng lĩnh lại:" Chiến trường giành cho những kẻ xem náo nhiệt, chúng ta không cần cái công lao chặt đầu đó, lão tử dẫn các ngươi đi phát tài."
Vốn cả đám chém giết tới đầu óc trơ lỳ, lắc đầu mấy cái, lập tức thông minh trở lại, nối nhau đi quy tụ bộ hạ, một trận roi là khiến đám binh sĩ ngu ngốc tỉnh người.
Nghe tướng quân nói muốn đem mọi người đi phát tài, ra sức hướng về phía tướng quân quy tụ lực lượng.
Khi đám Dương Cảnh, huynh đệ Vương gia dẫn nô binh tới thì bọn họ thành tiên phong, dẫn đại quân men theo con đường nhỏ truy sát bại binh người Mạt Hạt.
Lúc này chẳng ai thấy sau trận chiến còn bị tướng quân thúc giục đi giết địch là chuyện không có tình người, thậm chí sợ nhất là tướng quân lúc này lên cơn, dẫn bọn họ về.
Lý Tích đi vào thành Cái Mưu thối mù thối hoắc, đối với mùi nước vàng đun nóng này, ông ta chẳng tỏ ra không thoải mái.
Trừ đám quan văn Giả Xuân Ngôn liên tục nôn khan ra thì các tướng quân lại thấy mùi này thân thiết, cũng thấy chiến trường phải có mùi này mới đúng.
Mọi người ngồi ở đại đường phủ thành chủ bị Vân Sơ trưng dụng uống trà, đàm tiếu chờ đợi, ai ngờ chủ nhân mãi không tới.
Khi Cao Khản đến thì thầm vài câu, Lý Tích tức thì mặt tối đen, nói với Giả Xuân Ngôn:" Những lời ta nói trên núi khi nãy, ngươi quên được rồi."
Quân ta đại thắng, Giả Xuân Ngôn tâm tình cực tốt, cười hỏi:" Anh công sao lại nói thế?"
"Phải thêm phần tham tiền nữa mới đúng."
"Vừa rồi theo người tới chỗ ở của Vân Sơ, chỉ thấy một bàn một ghế một giường mà thôi, không có vật gì. Thức ăn chưa ăn hết trên bàn là quân lương bình thường giống tướng sĩ, đâu ra tham tiền?"
Lý Tích cười lạnh:" Tầm mắt y rất cao, chút vàng bạc sao để vào mắt chứ? Y nhìn trúng tích góp trăm năm của Mạt Hạt bộ."
Giả Xuân Ngôn cười:" Nói vậy Định viễn tướng quân đang truy quét địch, nghe nói ngài ấy bị thương không nhẹ, vậy mà mang thương giết địch, anh dũng không giảm thủa ở Quy Tư, không bị sự phồn hoa của Trường An ảnh hưởng, thật đáng mừng."
Lý Tich nhìn chằm chằm Giả Xuân Ngôn:" Lão phu năm xưa làm chuyện này các ngươi không nói thế, phản tặc Hầu Quân Tập làm chuyện này, ngự sử ngôn quan các ngươi nói khác lắm. Sao tới Vân Sơ lại được ca ngợi rồi?"
Giả Xuân Ngôn chắp tay hướng về phía Trường An:" Anh công hôm nay làm thế, lão phu vẫn tấu lên đúng sự thực. Về phần Định viễn tướng quân ngài ấy một lòng làm dân giàu, không phải vì bản thân, chuyện này ngự sử ngôn quan bọn ta rõ hơn ai hết."
Thực ra không cần đám Dương Cảnh Viễn dẫn đường, đám người Mạt Hạt tháo chạy tự dẫn quân đội của Vân Sơ tới Đông Mưu Sơn.
Nơi này nhà toàn làm bằng gỗ, nối liền từ chân núi tới đỉnh núi, tạo nên một khung cảnh hết sức ấn tượng.
Mà dưới chân núi là từng lớp rào gỗ cao lớn dùng làm tường bao.
Thủ vị trên rào gỗ nhìn thấy bại binh bản tộc chạy về lập tức thổi tù và.
Đám bại binh khó khăn lắm mới tới được hàng rào, hét lên "chạy mau" rồi ngã xuống không bò dậy được nữa.
Quân Đường truy sát chúng hai ngày, không ngơi nghỉ, trong đầu bọn chúng chỉ còn một suy nghĩ, mau thông tri tộc nhân bỏ chạy.
Mắt thấy từng đội quân Đường áp sát thành trại, tù và trên tường trại vang vọng, nghe vô cùng bi thương và phẫn nộ.
Ôn Nhu nhìn cảnh tượng trong doanh trại hỗn loạn nói:" Nhận mệnh lệnh trưởng sử, bắt người Mạt Hạt di dời tới Doanh Châu."
Đám Dương Cảnh, Vương Chiêu sáng mắt, tức thì sán tới Vân Sơ:" Tướng quân thương tích chưa lành, vất vả truy sát địch, không bằng ở lại đây hạ trại nghỉ ngơi, chuyện này giao cho bọn tiểu nhân đi."
Vân Sơ lúc này đã sơ cứu vết thương, tay phải đeo lủng lẳng trước ngực, sự vụ cụ thể trước giờ chẳng cần y tốn công:" Được, có điều tài sản nơi đây không được phép đụng vào."
Vương Chiêu lập tức nói:" Tất nhiên ạ, nay đại cục đã định, chuyện nhỏ này cứ giao cho bọn tiểu nhân, ắt làm ổn thỏa."
Vân Sơ thấy đám bộ hạ của mình đã vô cùng mệt mỏi, ra hiệu quân sĩ tránh ra, để đám người này dẫn nô binh làm việc.
Rất nhiều việc phải dựa vào người trong nghề làm mới xuôn xẻ được, đám nô binh rất quen thuộc kiểu chiến đấu này, dùng cung tiễn áp chế những mũi tên lác đác trên tường trại.
Số còn lại lấy móc sắt ném tới, dùng ngựa kéo từng cọc gỗ lớn ra, không phải chỉ dựa vào sức, phải biết điều khiển ngựa lay động mới kéo được cọc gỗ chôn rất sâu đó.
Người biết làm việc luôn mang tới một cảm giác nhịp điệu rất kỳ diệu.
Mỗi khi phá được một đoạn hàng rào, đám nô binh nhanh chóng chiếm vị trí trống, quân Đường ùn ùn kéo vào.
Vân Sơ, Ôn Nhu, Chung Quỳ, Vương Đức Phát, Trương Đông Hải không tiến vào, mà dừng lại bên ngoài dựng trại tạm thời nghỉ ngơi.
Ôn Nhu giúp Vân Sơ kiểm tra thương tích lần nữa, vết thương rất ghê sợ, nếu không ngờ khải giáp chắc chắn thì lấy mạng y rồi. Có thuốc sát trùng mang theo, giảm không ít nguy cơ viêm nhiễm, nhưng mỗi lần thay băng lại khiến Vân Sơ méo mặt, quân y nói, trong vòng một tháng cánh tay này không thể cử động mạnh.
Lần trước đánh nhau với Bùi Hành Kiệm ở hội mỹ thực cũng bị thương ở vai, Vân Sơ không khỏi lo ngại, thêm vài lần thế này, giờ chưa thấy đâu, đến già e là phải chịu tội rồi.
Tiếng la hét, gào khóc, chém giết bên doanh trại bị gió núi mang tới phía khác, không lọt vào tai đám Vân Sơ.
Đến chập tối, đám thân binh của Vân Sơ khiêng ra năm sáu cái rương lớn, đặt trước mặt họ rồi lại vội vàng rời đi.
Vương Đức Phát, Trương Đông Hải lòng ngứa ngáy mở rương trước mặt ra, không chút do dự đem rương trân châu tới dưới chân Vân Sơ, rương đựng đĩnh vàng đặt dưới chân Ôn Nhu, còn ba rương vàng cám thì họ chia nhau mỗi người một cái.
Vân Sơ lấy chén uống trà múc trân châu đổ vào mũ trụ Ôn Nhu, lần lượt làm thế với ba người kia.
Ôn Nhu cũng đặt ba đĩnh vàng trước mặt ba người kia.
Trương Đông Hải và Vương Đức Phát thì múc hai bát vàng cám đổ vào mũ trụ thân bình, ý là thứ này là phần thưởng cho các huynh đệ.
Vân Sơ vặn người, uể oải nói:" Sau này làm thế."
Nghe tướng quân định ra quy củ ăn chia, Vương Đức Phát, Trương Đông Hải cao hứng vô cùng, vì nguyên tắc phân phối này có lợi cho bọn họ nhất.
Còn về phần các phụ binh thì được chia thứ khác, như da thú.