Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 525 - Q3 - Chương 035: Sau Thắng Lợi Chẳng Hề Vui.

Q3 - Chương 035: Sau thắng lợi chẳng hề vui. Q3 - Chương 035: Sau thắng lợi chẳng hề vui.

Đông Mưu Sơn không lớn, kỳ thực là ngọn núi đơn độc, dưới chân núi có chín hàng rào, từ điểm này có thể nhìn ra Khất Khất Trọng Tượng có ý khống chế tộc nhân.

Thứ tích trữ trong doanh trại nhiều nhất là thỏi sắt, tới hơn năm vạn cân, còn lượng lớn vũ khí bán thành phẩm, đao, mâu, tiễn rất nhiều.

Vân Sơ thích thịt khô người Mạt Hạt lưu trữ, thứ này đem vào cối xay nghiền thành bột, cho vào bột mì răng của bọn họ, chất lượng quân lương sẽ tăng thêm một bậc.

Mất hai ngày mới kiểm kê xong hàng hóa nơi này, do nô lệ vận chuyển tới thành Cái Mưu.

Trong thời gian đó quân Đường đã ép tới Trú Tất Sơn, tiến nhanh nhất là Trình Danh Chấn.

Hắn bị Tiết Nhân Quý bắt sống ở trước đài điểm tướng, bừng bừng quyết tâm lấy chiến công rửa sạch sỉ nhục.

Thế nhưng Lý Tích không cho hắn tiếp cận Trú Tất Sơn, chỉ được cắm trại ở Lục Sơn, khi chưa chiếm được An Thị không được tiến lên.

Cùng lúc đó Khế Tất Hà Lực và Tiết Nhân Quý thống lĩnh tiền quân tới thành Ô Cốt.

Do có 5000 quân của Trình Danh Chấn áp chế binh mã An Thị không cho chi viện thành ô Cốt, còn Khế Tất Hà Lực áp chế không cho quân ở thành Ô Cốt quy tụ ở An Thị.

Cứ lần lượt dùng cách kiềm chế như thế trung quân, hậu quân của Lý Tích lần lượt đánh phá từng thành trị một, tạo ra một con đường vận chuyển lương thực yên ổn. Từ đó có thể toàn lực đồ mưu Ô Côt, An Thị, hai thành trì lớn nhất của Cao Câu Ly ở Liêu Đông.

Nếu hai tòa thành này bị phá, Cao Câu Ly chỉ có thể phòng phủ sông Áp Lục, đường xoay chuyển rất nhỏ.

Khi quân Vân Sơ về tới thành Cái Mưu thì toàn quân xôn xao.

Thế nhưng không phải vì chiến tích lừng lẫy của chém phiên vương trước trận mà bộ tốt của Vân Sơ đều khoác lông thú trên người. Trời nóng như thế mà đám lại ngu xuẩn mặc áo lông ở ngoài khải giáp, nghèo tới điên rồi sao, đồng thời cũng làm người ta hâm mộ, thứ này mang về Đại Đường không rẻ đâu.

Quân tốt Vân Sơ mặc da thú lên người để rảnh tay vác nhiều đồ hơn thật, nhưng họ chẳng thấy nóng, vì nắng chiếu vào khải giáp mới là nóng thực sự.

Vân Sơ tới nơi vốn là quan giải của mình trả lệnh, nay đã thành quan giải của Lý Tích, vừa bước vào đã có cảm giác vào hang sói.

Tướng lĩnh các quân đều ở đây cả, ai nấy như hổ đói nhìn mồi, Lý Tích ngồi sau bàn ở chính giữa, tay gõ nhịp lên bàn, ánh mắt lạnh lẽo vô tình.

Chỉ có ngự sử ngồi hàng đầu bên phải là không che giấu vui mừng.

Vân Sơ mắt kín đáo đảo quanh một lượt đi tới thi lễ:" Mạt tướng may mắt không làm nhục sứ mệnh, nay tới trả lệnh."

Lý Tích hỏi:" Chiến quả thế nào?"

"Chém thủ lĩnh Mạt Hạt bộ Khất Khất Trọng Tượng tại trận, giết hơn mười sáu chiến tướng, tặc binh vô số, phá doanh trại Mạt Hạt bộ ở Đông Mưu Sơn, bắt tù binh hơn một vạn sáu nghìn, trâu bò hơn vạn, đắc thắng khải hoàn."

Vân Sơ trả lời xong chỉ có Giả Xuân Ngôn nhiệt tình chúc mừng, các tướng quân khác không có động tĩnh gì, tựa hồ đợi y nói tiếp.

Lý Tích cau mày:" Ngươi không nhắc tới thu hoạch à?"

Chưa đợi Vân Sơ nói, Giả Xuân Ngôn đã lên tiếng:" Chỉ là bộ lạc dã nhân, trừ trâu ngựa còn có gì nữa?"

Vân Sơ vội nói:" Thu hoạch không nhiều, đều cho tướng sĩ bồi thường, lần này huyện Vạn Niên tổn thất nặng nề, đã mất hơn một phần ba sĩ tốt, chưa tính người bị thương, không biết còn quay lại được chiến trường không."

Nói rồi nâng lệnh tiễn lên, ý bảo kỳ bài quan nên thu lại rồi.

Lý Tích gằn giọng:" Thực sự không có gì khác à, vừa rồi nghe nói bộ hạ ngươi ai nấy mặc áo lông thú vào thành, chẳng lẽ tướng lĩnh như ngươi không có gì cả?"

Vân Sơ không hiểu:" Mạt tướng đâu thiếu tiền, muốn kiếm tiền thì kiếm ở Trường An dễ hơn nhiều. Nhưng phủ binh phía dưới nghèo khó, nên đem thu hoạch lặt vặt chia hết cho họ rồi."

Đám tướng lĩnh mặt mày khó coi, nếu thư Vân Sơ kiếm được, bọn họ có thể đòi phân chia, nhưng nếu vào tay tiểu binh thì không tiện động thủ rồi.

Cao Khản lần nữa lên tiếng hỏi giúp Lý Tích:" Nghe nói quân của ngươi vào thành, lừa ngựa chở nặng tới không chịu nổi, vậy trong đó chứa cái gì?"

Vân Sơ thở dài:" Vàng bạc châu báu đói không thể ăn, khát chẳng thể uống, mạt tướng đem về chỉ có sắt hữu dụng cho đại quân. Khất Khất Trọng Tượng dã tâm lớn, trong trại tích trữ không phải là vàng bạc châu báu mà là hơn 10 vạn cân thinh thiết."

Lý Tích sửng sốt:" Bao nhiêu?"

Vân Sơ chắp tay:" Hơn năm vạn thỏi sắt, hơn năm vạn vũ khí bán thành phẩm, vô số mũi tên. Thứ trọng yếu như thế, mạt tướng tất nhiên phải mang hết về."

Năm Vĩnh Huy thứ sau cả Đại Đường chỉ luyện được 200 vạn cân tinh thiết mà thôi.

Hiện giờ Vân Sơ liền một lúc mang về 10 vạn cân tinh thiết, có thể làm ra một vạn thanh Đường dao, năm vạn cây trường mâu.

Đây chính là chỗ dựa của Vân Sơ.

Có mười vạn cân tinh thiết này nộp lên, châu báu, vàng bạc thì đều như mây khỏi bay qua trước mắt với Lý Tích đang chuẩn bị câu trả lời cho đời chinh chiến của mình, mười vạn cân hoàng kim lúc này cũng chẳng bằng mười vạn cân tinh thiết.

"Lúc khác mang cho lão phu một đấu trân châu, chuyện này coi như qua."

Lý Tích sau khi phái người kiểm tra, xác nhận đều là tinh thiết thượng hạng, chuyện Vân Sơ nuốt kho báu của Đông Mưu Sơn được Lý Tích ngầm thừa nhận.

Vì thế y cho Lý Tích một đấu đông châu, Cao Khản một bát, Giả Xuân Ngạn một bát, hiến lên Lý Trị một đấu, thế là y còn lại chẳng được một đấu.

Thứ này với Vân gia lấy chẳng được tác dụng rắm gì, căn bản không bán được giá tốt, trừ khi Lý Trị lấy vài viên khảm lên mũ hoặc đai ngọc, Vũ Mị lấy vài viên làm châu sai hoặc vòng cổ. Lý Tích thuận tay thưởng cho mãnh tướng tác chiến đắc lực, giá trị nói mới lên được.

Tuyệt đại đa số đồ xa xỉ phẩm gắn với thân phận địa vị, nếu người tôn quý chẳng dùng thì làm sao nó thành đồ xa xỉ.

Nên đừng thấy Vân Sơ tặng đi bảy tám thành, nhưng lại giúp số còn lại trong tăng giá nhiều lần.

Buổi tối Lý Tích ăn cơm, thân binh mang cái đấu đi vào, nói là Định viễn tướng quân đích thân vì đại soái nấu một đấu cơm.

Vén vải ve bên trên ra, Lý Tích rất hài lòng với kích cỡ những hạt cơm trong đó.

Cùng lúc đó Cao Khản, Cổ Xuân Nghị được Vân Sơ tự mình nấu cho một bát cơm, ai nấy đều vui vẻ.

Giải quyết chuyện Lý Tích xong, Vân Sơ đau lòng về quân doanh.

Lần này sở bộ của y tử thương hơn nghìn, đây là chuyện vô cùng khó giải quyết.

Lấy được tiền là chuyện tốt, nhưng tổn thất nặng như thế, y không sao vui được.

Đừng nghĩ bọn họ tổn thất hơn nghìn đánh tan cả vạn quân là chiến tích áp đảo, kỳ thực cuộc chiến hung hiểm ai cũng thấy.

Trong quá trình thủ thành, quân Vân Sơ nhiều lắm là chỉ giết được chừng 2000 địch, tiếp đó người Mạt Hạt binh bại như núi lở mới tạo ra con số chênh lệch như vậy.

Rất nhiều trận chiến đều như thế, rất hiếm khi có trận đánh hai bên lao vào tử chiến tới một chết một tàn phế, thường có điểm xoay chuyển nào đó khiến kết quả nghiêng hẳn một phía.

Thế nên bên chiến thắng áp đảo một chút sơ xảy cũng có thể thành bên thảm hại.

Con số tổn thất không đủ nói lên mức độ cuộc chiến.

Tuy đánh thắng một trận lớn, hậu di chứng chiến tranh, không phải một cá nhân có thể thay đổi.

Vì tổn thất nặng nề đó, thêm vào chủ tượng bị thương, Liêu Đông đạo hành quân đại tổng quản cho phép sở bộ Vân Sơ ở lại thành Cái Mưu vừa thủ vệ thành vừa bảo hộ đường vận tải lương thực của đại quân, chờ đợi lực lượng mới ở quân khác biên nhập sẽ nhận quận lệnh mới sau.

(*) Đông Mưu Sơn hiện nay.

Bình Luận (0)
Comment