Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 526 - Q3 - Chương 036: Viền Vàng Ngoài Màu Đen.

Q3 - Chương 036: Viền vàng ngoài màu đen. Q3 - Chương 036: Viền vàng ngoài màu đen.

Lý Tích thống lĩnh mười tám vạn đại quân, rầm rộ kéo tới Trú Tất Sơn.

Chủ lực đại quân tới Trú Tất Sơn, chứng tỏ Lý Tích lần này chuẩn bị đồng thời đánh cả Ô Cốt, An Thị còn muốn lấy thành Bạch Nham phía tây Trú Tất Sơn, cùng với thành Liêu Đông.

Tin tức từ Cao Câu Ly truyền về đối quân Đường rất bất lợi, Uyên Cái Tô Văn người đứng sau màn nắm quyền thực sự của Cao Câu Ly thống lĩnh 26 vạn đại quân tới sông Áp Lục.

Không biết tốc độ Lý Tích công chiếm thành Bạch Nham, Liêu Đông có hơn tốc độ cứu viện của Uyên Cái Tô Văn không?

Một tháng nữa thôi Liêu Đông sẽ vào mùa mưa, chuyện này vô cùng bất lợi với Lý Tích muốn dùng thuốc nổ làm đòn sát thủ cuối cùng.

Nhưng Lý Tích tựa hồ chẳng hề vội tấn công, chẳng biết lão già đó có ý đồ gì.

Khi biên chế quân khác không toàn vẹn được biên nhập vào quân của Vân Sơ, bổ sung đầy đủ lại lực lượng, còn tăng quân trực tiếp dưới quyền lên 5000, y tiếp được quân lệnh tới thành Ti Sa, giúp Cao Khản đánh thành Ti Sa bên bờ biển.

Năm Trinh Quan thứ 19, Bình Tương đạo đại tổng quản Trương Lượng từng suất lĩnh thủy sư từ Đại Hắc Sơn tập kích thành Ti Sa, bắt sống thủ tướng và hơn 8000 người.

Thành Ti Sa cách bờ biển không tới 20 dặm, một tòa thành có thể khống chế cả vịnh giàu có gần đó.

Nhổ được thành Ti Sư, thủy sư Đại Đường không phải lo lắng gì nữa.

Vân Sơ không hiểu, Trương Lượng tầm thường xuất thân nông phu còn dễ dàng chiếm được thành Ti Sa, Cao Khản sao lại đánh không nổi?

Từ thành Cái Mưu tới thành Ti Sa cách 900 dặm, giữa đường còn có hai tòa thành khác là Kiến An và Ngân Thành.

Dù không tính thời gian tác chiến, toàn quân Vân Sơ xuất phát tới thành Ti Sa cũng mất mười ba ngày, nếu trong mười ba ngày này không hạ được thành Ti Sa thì Vân Sơ khinh Cao Khản.

Ôn Nhu cảm thấy trong này ắt có điều cổ quái.

Từ khi đại quân vào Liêu Đông tới nay, toàn bộ hành động của tướng quân đều bị Lý Tích chỉ huy, trước khi hành quân ông ta đã nghiêm khắc cảnh cáo tất cả mọi người, không được tự ý chủ trương.

Quân Vân Sơ không phải là đội quân gần thành Ti Sa nhất, vì sao lại muốn họ tới chi viện?

Ắt có ý đồ khác.

Cho nên hai người Vân Sơ và Ôn Nhu trên đường hành quân lần nữa nghiên cứu quá trình Trương Lượng tấn công thành Ti Sa hết lần này tới lần khác.

Kết quả thảo luận hai ngày chẳng rút ra được cái gì, đành đi bước nào hay bước đấy.

900 dặm, quân tư mã cho 15 ngày, hơn nữa còn là nghiêm lệnh, cho nên trời mưa, quân Vân Sơ vẫn phải hành quân trong mưa, không được chậm trễ.

Sau trận chiến thành Cái Mưu, Vân Sơ chẳng những không dùng họ làm tốt thí thủ thành, khi truy kích còn trao đường lui vào tay họ. Dương Cảnh và ba huynh đệ Vương thị quyết chí đi theo y rồi, dẫn số nô binh lúc này đã lên tới 2000 người tiếp tục theo sau đại quân.

Binh lực Vân Sơ lúc này lên tới 7000.

Vân Sơ chuẩn bị nhân mưa gió tấn công thành Kiến An chắn đường, Dương Cảnh và ba huynh đệ Vương gia chủ động xung phong, nguyện lấy thân phận người Cao Câu Ly vào thành, mở cổng cho đại quân.

Chuyện này Vân Sơ và Ôn Nhu tất nhiên không từ chối.

Vì thế Vân Sơ dẫn quân ẩn vào trong khe núi gần thành Kiến An, chỉ cần đợi cổng thành mở ra, Chung Quỳ sẽ dẫn kỵ binh tiên phong dùng tốc độ nhanh nhất xông vào, khống chế toàn thành.

Liêu Đông chẳng những đất rộng người thưa, hổ báo sài lang còn hoành hành, con người xây tường cao là để đề phòng mãnh thủ tập kích.

Dương Cảnh, ba huynh đệ Vương gia lấy danh nghĩa buôn bán nô lệ, hối lộ cho quân sỉ thủ thành, đưa 20 võ sỉ và 100 nô lệ do nô binh cải trang.

Vừa mới vào thành, đám người Vân Sơ nhìn thấy người của Dương Cảnh bắt đầu chém giết người Cao Câu Ly không hề có chút phòng bị nào.

Tiếp ngay đó Chung Quỳ đã chuẩn bị sẵn dẫn 500 kỵ binh xông vào, trong khi đám nô binh đã men theo tường thành mở ra con đường máu.

Vân Sơ, Ôn Nhu chưa vào thành, vẫn đứng trong mưa lặng lẽ nhìn cổng thành.

Tới khi Chung Quỳ hoàn toàn khống chế cổng thành Vân Sơ mới suất lĩnh đại quân vào thành Kiến An, chia quân ra khống chế bốn cổng thành, đám nô binh vẫn chém giết tới đỏ mắt.

Vân Sơ quan sát rõ ràng, sức chiến đầu đám nô binh không bằng quân Đường, nhưng từ cách chúng đột ngột phát động tấn công, khống chế chỗ yếu hại, nhất định không phải là nô lệ bình thường.

Ôn Nhu cũng phát hiện ra vấn đề này, nhưng cả hai chỉ nhìn nhau không nói. Quân tốt Cao Câu Ly bị đánh bất ngờ một số theo cổng thành sau bỏ trốn, một số kháng cự trong phủ thành chủ.

Khi đám nô binh mở nhà ngục, được đám tội tù hò reo thì Vân Sơ rốt cuộc hiểu ra vì sao nô binh của Dương Cảnh lại có sức chiến đấu cường hãn lại trung thành với hắn như thế, nô binh đều là tội tù.

Vân Sơ và Ôn Nhu bước vào đại sảnh phủ thành chủ thì mấy chục quan viên run cầm cập quỳ ở đó, bọn họ đều nói tiếng Đường rất tốt, thành chủ có vài phần văn tài, dù là trong trạng thái kinh hoàng, vẫn nhả chữ rõ ràng, văn nhã.

Vân Sơ không nói gì với họ, y không muốn họ ôm hi vọng mong manh nào hết, không nói gì là tốt nhất, y chẳng cần gì ở những người này.

Ôn Nhu vẫy tay một cái, đám nô binh như chó săn đứng ở dưới mưa chờ đợi xông vào, kéo những quan viên kia đi trong những tiếng cầu xin khản cổ.

Dương Cảnh rất chu đào đóng cửa lại, tiếng la hét bên ngoài càng thêm thảm thiết, máu từ khe cửa chảy vào, thành vũng nhỏ lấp lánh màu đỏ tươi rói.

Cửa mờ he hé, một cánh tay thò vào, lặng lẽ lau sạch vũng máu rồi lại đóng cửa.

Ôn Nhu kiểm tra vết thương cho Vân Sơ, tuy vết thương đã khép miệng, nhưng an nguy của Vân Sơ ở nơi này quá quan trọng, hắn không dám lơ là:" Nuôi hổ gây họa."

Vân Sơ nheo mắt:" Bọn họ chưa có tư cách xưng là hổ, tối đa chỉ là đám chó hoang thôi."

"Cẩn thận là hơn, rốt cuộc không phải người cùng đường."

"Nếu vậy ngươi cứ an bài đi."

Lúc này cửa bật mở, Chung Quỳ toàn thân ướt sũng, mắt trợn tròn phấn nộ, nói thẳng với Vân Sơ:" Đám nô binh dơ dáy đó đang làm nhục nữ nhân."

"Muốn ngăn cản thì cứ cản." Vân Sơ biết tính hắn nên không ngăn:

"Thuộc hạ giết bọn chúng." Chung Quỳ nói xong xông vào màn mưa:

Cửa mở ra, tiếng gào, tiếng khóc, tiếng la hét khắp thành trì tràn vào.

Không lâu sau Dương Cảnh, ba huynh đệ Vương gia vội vàng chạy vào, trên tay còn xách theo mấy cái đầu lâu, vừa thấy Vân Sơ liền quỳ lạy liên hồi:" Tiểu nhân ước thúc thuộc hạ không nghiêm, tội chết, tội chết."

Đối với những kẻ này, Vân Sơ lười răn dạy, lạnh nhạt nói:" Làm người nên có giới hạn thì hơn, nếu không sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu."

Đám Dương cảnh chỉ tay lên trời thề thốt một phen, Vân Sơ phất tay cho chúng đi.

Lại thêm chốc lát, mấy nữ tử Cao Câu Ly y phục ướt sũng bị bọn chúng đẩy vào đại sảnh.

Nhìn những nữ tử đó mặt bôi đầy bùn đất không rõ dung mạo, nhưng nếu phải dùng bùng che lấp thì chắc chắn phải hết sức xinh đẹp, Vân Sơ không có ý định xem, phất tay:" Cho họ ngựa, ít tiền bạc, lương thực, thả cho họ đi."

Dương Cảnh không chút do dự kéo những nữ tử đó đi.

Ôn Nhu cau mày:" Ngươi làm sao biết bọn chúng sẽ không bắt họ lại ở giữa đường?"

"Ta không biết, nếu chúng dám làm trái lệnh ta để ta biết, ta giết ngay. Có điều ta thấy Dương Cảnh không phải kẻ ngu xuẩn vì cái nhỏ mà mất cái lớn đâu."

Trời sắp tối mưa rốt cuộc đã dừng, mây đen tan đi, ráng đỏ từ từ xuất hiện.

Ít mây đen còn lại được mặt trời chiến lên lớp viền vàng, nhưng viền vàng này nhanh chóng biến mất, vì mặt trời đã xuống núi.

Bình Luận (0)
Comment