Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 527 - Q3 - Chương 037: Tiếp Tục Hành Quân.

Q3 - Chương 037: Tiếp tục hành quân. Q3 - Chương 037: Tiếp tục hành quân.

Vân Sơ không ngại chiến tranh, không ngại hai tay vấy máu tanh. Nếu là cuộc chiến bảo vệ gia viên, y sẽ chiến đấu tới giọt máu cuối cùng. Nếu là cuộc chiến mở mang bờ cõi, vì dân tộc có thêm không gian sinh tồn, diệt trừ mối đe dọa từ bên ngoài, y sẽ dốc toàn lực, dũng cảm xông về phía trước.

Nhưng nếu cuộc chiến không phải vì hai lý do trên, mang quá nhiều mục đích toan tính phía sau, y chẳng có chút hứng thú nào.

Có điều chẳng vì thế mà y có hành vi tiêu cực.

Quân tình khẩn cấp, Vân Sơ còn hơn 400 dặm nữa phải đi, phía trước còn một tỏa thành tên Ngân Thành phải vượt qua, cho nên bọn họ vẻn vẹn nghỉ lại Kiến An một đêm. Trời còn chưa sáng Vân Sơ lần nữa dẫn đại đội nhân mã xuất phát.

Đường xá ngâm nước mưa hai ngày trở nên sình lầy khó đi, may là Vân Sơ có rất nhiều nô binh giúp lấy đá trải đường. Trước kia Vân Sơ còn thương xót đám nô binh này, ít nhất coi bọn chúng như người, bây giờ không thế nữa, với y đám nô binh này chỉ là công cụ mà thôi.

Buổi sáng rời khỏi thành Kiến An, Vân Sơ nhìn thấy thi thể ngâm trong nước, cũng thấy những nữ nhân trần truồng vứt bừa bãi, thấy nô binh dùng thừng buộc rất nhiều người đi về phía nam.

Nô binh của Dương Cảnh không vì chia người đưa nô lệ đi mà ít hơn, ngược lại còn đông thêm.

Tên này đã không còn là một kẻ báo thù nữa, hắn chỉ là tên buôn nô lệ thuần túy thôi.

Rời khỏi thành Kiến An không lâu mặt đất trở nên bằng phẳng, mặt đất bằng phẳng bao la thì trời sẽ thấp, đó gọi là, đồng không trời thấp ngọn cành, nước sông trong vắt trăng quanh cạnh người.

Trời không mưa, vẫn có mây đen, từng đám từng đám mây lớn tựa hồ bay sát đầu ngọn cây. Vân Sơ thích nhất là cảnh tượng cảnh tượng sau cơn mưa, thích cỏ non được nước mưa thấp ướt, đem một màu xanh trải tới tận chân trời.

Đàn sói ở xa đang hú, hươu rừng, nai, cùng với những con thú nhỏ không rõ tên kinh hoàng băng qua bãi cỏ. Cũng có những con ngốc nghếch ngây ra nhìn đội quân đông đảo. Càng có những con ngu xuẩn tới gần hơn để nhìn, thế là dây thừng quăng ra tròng vào cổ dẫn đi, đợi tới khi cắm trại sẽ thành món ăn trên bàn.

Nếu không phải là chiến tranh, tâm tình Vân Sơ sẽ rất tốt.

Thám báo tới nói ở phía trước cách hai mươi dặm, phát hiện một đội quân Đường, nhìn cờ thì là đội ngũ của Thành Châu chiết trùng phủ, là đội ngũ 4 đoàn 1200 người.

Nửa canh giờ sau Vân Sơ thấy được đội ngũ đó, chiết trùng đô úy dẫn hai vị quả nghỉ giáo úy đứng bên đường nghênh tiếp Định viễn tướng quân.

Vân Sơ nhìn ba quan quân bùn đất nhếch nhác hỏi:" Sao lại dừng ở đây?"

Chiết trùng đô úy đáp:" Trục xe bị gãy rồi."

Vân Sơ quay đầu thấy cả đội xe dài:" Các ngươi vận chuyển lương thực tới đâu?"

"Sông Áp Lục."

"Ừm, đang mùa mưa đề phòng ngấm nước."

Chiết trùng đô úy cười gượng gạo:" Tướng quân, đường quá xa lại khó đi, trâu ngựa mang theo đã tổn thất ba thành, tướng sĩ vừa đi đường còn phải làm gia sức kéo se. Thế này mạt tướng quá thời hạn mất."

"Các ngươi thế này gặp phải địch thì sao?"

"Chém giết là được."

"Ngươi nghĩ thật là đơn giản." Vân Sơ bật cười có điều quân nhân nên có tinh thần đó, đừng nên toan tính nhiều, y cũng đang cố gắng để mình suy nghĩ đơn giản chút ở nơi này, nói với Ôn Nhu:" Cho họ 50 con trâu và 50 con ngựa thồ."

Ôn Nhu gật đầu sai quân tư mã đi làm.

Chiết trùng đô úy chắp tay:" Đa tạ tướng quân, có số gia súc này, ti chức nhất định mang quân lương tới nơi."

Vân Sơ lục túi bên hông ngựa lấy ra một đôi giày:" Giày của ngươi rách rồi, đi vào đi, Đại Đường không có đô úy đi đất."

"Đa tạ tướng quân ban thưởng."

"Chúng ta là đồng bào, chia nhau đôi giày có là gì." Vân Sơ thấy quân tư mã đã giao trâu ngựa cho bọn họ thì vẫy tay tiếp tục lên đường:

"Tướng quân đi đâu thế?" Đô úy ở phía sau hỏi với theo:

"Phá Ngân Thành, hạ Ti Sa."

Tiễn đội quân của Vân Sơ đi xa rồi, viên quả nghị giáo úy hỏi:" Đô úy, vị Định viễn tướng quân này là ai, ti chức lần đầu nghe thấy trong quân ngũ có tướng quân họ Vân."

Đô úy vứt giày nát đi, thay bằng giày Vân Sơ cho, đi vài bước cảm thấy vừa vặn:" Chính là Vân Định Viễn vừa ở thành Cái Mưu chém đầu Mạt Hạt vương giữa trận, nghe nói là mãnh tướng cái thế."

Một vị quả nghị giáo uy khác nghi hoặc:" Trông chẳng uy vũ mấy, nói chuyện rất nho nhã."

Đô úy thở dài:" Người ta là quan văn, mẹ nó, thời buổi này cả quan văn cũng đánh dữ thế, bảo quan võ chúng ta sống sao?"

"Đi thôi, cũng may là quan văn mềm lòng nên cho chúng ta trăm con trâu ngựa, đúng là cứu mạng đám huynh đệ rồi."

Vân Sơ không nghe thấy đối thoại của họ, dù nghe thấy chỉ biết than, Đại Đường vân chia văn võ bắt đầu nghiêm trọng rồi.

Vài năm Trinh Quan, văn quan võ tướng không rõ ràng, ngươi nghĩ đối phương là võ tướng, người ta xuống ngựa liền an dân. Ngươi cho rằng đối phương là quan văn, họ lại mặc giáp lên ngựa, cầm mã sóc xung phong hãm trận."

Nhưng giờ trận doanh ngày một phân chia rõ ràng, văn là văn, võ là võ, suốt ngày trên triều mồm trên đít dưới phun rắm vào nhau làm người người ta không mở mắt ra nổi.

Loại văn không ra văn võ không ra võ như Vân Sơ, Bùi Hành Kiệm hiện giờ có thể luồn lách khe hở để tồn tại, đợi khi Lý Trị thực sự cải cách triều chính, bọn họ là loại người khó sống nhất.

Giống như con dơi, chim không ra chim, thú không ra thú, làm người ta ghét.

Nơi càng hoang vu cảnh sắc càng mỹ lệ, thảm cỏ bất tận, bầu trời xám tro như luôn luôn đợi ngươi, khi ngươi nghĩ mình tới chân trời rồi, bầu trời lại ở nơi xa hơn đợi ngươi.

Vân Sơ đi liền hai ngày thì con đường sình lầy cứng dần, thực ra chẳng phải là đường, chỉ là nơi hoang vu mà tiền nhân từng đi qua mà thôi.

"Ngân Thành là nơi sản xuất khải giáp của Cao Câu Ly, trước kia vốn là Cái Mưu, sau chuyển sang Ngân Thành vì nơi này gần biển, thuận tiện mang khải giáp về Bình Nhưỡng."

"Tòa thành này rất có giá trị, chúng ta phải có cách đánh hạ mau chóng." Vương Đức Phát giải thích cho Vân Sơ tình hình:

Trương Đông Hải nói:" Cứ dùng cách cũ, để đám Dương Thành trà trộn vào, giết quân tốt trông thành, kỵ binh của chúng ta xông vào."

Vương Đức Phán không tán thành:" Chúng ta đã dùng cách này rồi."

Vân Sơ lúc này mới lên tiếng:" Biện pháp không sợ cũ, chỉ cần hữu dụng là được."

Khi thân binh gọi Dương Cảnh và ba huynh đệ Vương thị tới nói kế hoạch, bọn họ cùng lắc đầu:" Tướng quân, Ngân Thành là quân thành, người bình thường không thể tới gần. Tuy thủ vệ nơi này chưa tới 3000, nhưng thành phòng nghiêm ngặt, muốn lén vào thành rất khó."

Vân Sơ hỏi:" Vậy ai có thể vào thành?"

"Quân đội và quan viên."

Nghĩ một lúc Vân Sơ nhìn Ôn Nhu:" Tiếng Cao Câu Ly của ngươi thế nào?"

Ôn Nhu đoán ra ngay kế hoạch của Vân Sơ, khinh bỉ nói:" Người ta nói tiếng Đường còn tốt hơn ngươi, ít nhất không thi thoảng phun ra vài tiếng Tây Vực mà người khác không hiểu."

Vân Sơ vỗ tay:" Thế thì tốt, vậy chúng ta kiếm đâu ra y phục quan văn Cao Câu Ly đây?"

Dương Cảnh cười hì hì:" Tiểu nhân có, tiểu nhân lột từ y phục quan viên Kiến An, không dính tí máu nào."

Bình Luận (0)
Comment