Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 528 - Q3 - Chương 038: Quý Công Tử Chân Chính.

Q3 - Chương 038: Quý công tử chân chính. Q3 - Chương 038: Quý công tử chân chính.

Lên chiến trường thì tận dụng mọi ưu thế giành phần thắng, khi cần dùng tới Ôn Nhu, Vân Sơ không vì hắn là huynh đệ của mình là ưu ái hắn ở chỗ an toàn, Ôn Nhu cũng không phản đối gì.

Ôn Nhu mặc vào y phục đại nhục tát, điều chỉnh khí chất một chút là thành quan viên Cao Câu Ly âm hiểm.

Dương Cảnh và ba huynh đệ Vương gia đã gặp không ít quan viên Cao Câu Ly, đều nói Ôn Nhu rất giống quý nhân Cao Câu Ly.

Thời gian khẩn cấp, không có cơ hội cho Ôn Nhu diễn luyện, chuẩn bị, hắn dẫn Chung Quỳ, Dương Cảnh ba huynh đệ Vương gia đi ngay.

Thế là ngoài Ngân Thành xuất hiện một cỗ xe Cao Câu Ly, một đám người mang cờ tam giác theo sau, còn đánh xe là Chung Quỳ.

Hai bên xe ngựa là Dương Cảnh và Vương Chiêu, bọn họ mặc giáp Cao Câu Ly, hông còn đeo cung tên.

Người Cao Câu Lý thích dùng một mảnh vải bọc lấy tóc, nhưng không bọc hết, luôn có một hai lọn tóc lộ ra trông rất tiêu sái lãng tử, kiểu ăn mặc này rất hợp với khí chất của Ôn Nhu.

Thủ vệ Ngân Thành đã nhìn thấy đội ngũ này từ đường chân trời, lập tức thổi tù và.

Chẳng mấy chốc quân sĩ lên tường thành, phân tán ra đứng ở vị trí phòng thủ.

Đợi đội ngũ kia tới gần hơn một chút, phát hiện những người đó mang cờ phi hổ của Cao Câu Ly, người trên tường thành yên tâm hơn. Dù khi đội xe của Ôn Nhu vào tầm bắn trên tường thành cũng không có mũi tên nào bắn xuống.

Xe tới trước cổng thành đóng chặt, Dương Cảnh dùng tiếng bản địa Cao Câu Lý quát to:" Mở thành, nghênh đón đại nhục tát."

Thủ tướng trên tường thành đáp lại:" Ngân Thành đã đóng, mời đi cho."

Ôn Nhu thong thả ngẩng đầu lên nhìn thủ tướng, đưa tay phải lên quá vai một chút, vẫy vẫy nhẹ, vẻ mặt lạnh nhạt. Thủ tướng hơi do dự vẫn thả một cái giỏ lớn xuống.

Dương Cảnh ôm cái giỏ nối liền dây thừng tới bên xe ngựa, Ôn Nhu vươn cánh tay trắng trẻo ra, đặt một viên trân châu vào giỏ, bực mình phất tay. Chiếc giỏ được thủ tướng kéo lên.

Mọi người trên thành tụ lại nhìn viên trân châu lớn tỏa hào quang, nhất thời ngẩn người. Thủ tướng cứ tưởng đối phương sẽ cho văn thư quan ấn gì đó vào giỏi, không ngờ người ta trực tiếp cho vào một viên trân châu, nhất thời lúng túng.

Thủ tướng lần nữa thả giỏ xuống:" Không văn thư không được vào thành."

Ôn Nhu lần nữa đưa tay ra cho một viên trân châu vào giỏ.

Ở trên thành nhìn rất rõ cảnh này, thủ tướng vẫn lắc đầu:" Không văn thư không được vào thành."

Ôn Nhu lại lần nữa rút tay từ ống tay áo ra đặt viên trân châu thứ ba vào, vẫn chẳng nói gì cả.

Dương Cảnh ở bên thì đã tức giận, chỉ tay lên tường thành:" Đừng có thái quá."

Thủ tướng vẫn dứt khoát nói:" Quý nhân, không văn thư không được vào thành."

Lần này Ôn Nhu rời xe ngựa, không ngờ ngồi luôn vào cái giỏ, ngoắc ngoắc tay, ra hiệu bên trên kéo mình lên.

Thủ tướng thấy không mở cổng thành, chỉ cho một người vào chẳng hề gì, liền kéo cả Ôn Nhu lên.

Người Cao Câu Ly cẩn thận đỡ quý nhân ra khỏi giỏ, Ôn Nhu còn ghét bỏ dùng khăn tay phẩy y phục chẳng có tí bụi nào, thả thêm hai viên trân châu nữa:" Nhiễm phong hàn, cho ta một gian tĩnh thất, ta muốn điều tức, đưa ba tỳ nữ sạch sẽ tới, ta phải tắm rửa thay y phục tới."

Thủ tướng dè dặt hỏi:" Không biết đại nhục tát tới từ phương nào?"

"Còn chưa đủ sao?"

"Người Đường đánh tới rồi, mạt tướng không thể không cẩn thận."

Ôn Nhu mỉm cười, vươn một ngón tay ra xỉa vào giáp thủ tướng:" Ta không nói ta là ai, ngươi cũng đừng hỏi ta là ai, thế chẳng phải thú vị hơn sao? Í, ngươi thấy ta giống người Đường à? Nói mau ta giống chỗ nào?"

"Các thúc thúc nói thiếu niên người Đường văn tài phong lưu, ngươi nói ta cũng có dáng vẻ phong lưu đó à?"

Ánh mắt hắn sáng lên, tựa hồ vui vẻ vì được thủ tướng coi là người Đường vậy.

Thủ tướng hơi ngại ngùng, không trả lời mà chỉ xuống dưới thành:" An bài tòng nhân của ngài ra sao?"

Ôn Nhu phẩy ta:" À, chẳng cần để ý tới bọn chúng, chúng tự biết kiếm cái ăn, cũng tự biết tìm đống rơm rúc vào ngủ."

"Tỳ nữ ta muốn đâu, nói trước nhé, phải sạch sẽ, ta không muốn loại có mùi."

Thủ tướng mặt mày khó coi, nhưng hắn chỉ là tướng quân bình thường, đối diện với loại quý công tử này, không cách nào cả. Nếu như mình quật cường nhất thời, e phải gánh lấy hậu quả khó tưởng tượng.

Hắn không nghi ngờ gì, chỉ than sao mình xui xẻo gặp phải loại người này.

Nhìn năm viên trân châu trong giỏ mới đỡ hơn một chút, thủ tướng hơi khom người hỏi:" Tòng nhân của ngài có cần vào thành không?"

Ôn Nhu chẳng thèm bận tâm:" Ta nói rồi, bọn chúng lợi hại lắm, là người thúc thúc ta chọn cho, bình thường ta bỏ mặc chúng, khi nào cần thì bọn chúng sẽ xuất hiện."

Làm người tốt thì làm cho chót, hơn nữa thủ tướng không muốn hầu hạ loại trái tính trái nết này, nếu không chuốc nhục vào thân, tốt nhất để tòng nhân của hắn hầu hạ hắn, cười nói:" Ngoài thành ẩm thấp lạnh lẽo, nên để họ vào nghỉ ngơi thì hơn ạ."

Ôn Nhu chẳng thèm đáp lời, ánh mắt nhìn hai tỳ nữ vừa vội vàng tới nơi, giang tay ra, hai tỳ nữ ngoan ngoãn nép mình dưới sườn hắn. Động tác của Ôn Nhu vô cùng thuần thục, một tay đặt lên vú một nàng bóp mạnh làm hai tỳ nữ ré lên, hắn cười to vô cùng sảng khoái.

Cả đám tướng quân trên thành nhìn cả về phía đó, khó chịu xen lẫn bất lực, chỉ mong thứ họa hại này đi mau.

Cổng thành mở ra, đám Chung Quỳ đi vào, lúc này trên tường thành đều bị Ôn Nhu thu hút rồi, Chung Quỳ bỏ gãy cổ hai tên mở cửa, Dương Cảnh cười gằn cứa cổ một tên khác.

Máu tươi rải đầy đất.

Ôn Nhu được hai tỳ nữ dìu xuống tường thành, một tỳ nữ đột nhiên nhìn thấy thảm cảnh ở cổng thành, đang định kêu thì bàn tay Ôn Nhu đang mân mê ngực nàng chộp tới bóp cổ họng.

Cùng lúc ấy Vân Sơ cưỡi ngựa mận chín dẫn toàn quân như nước lũ kéo tới.

"Địch tập ~~~" Thủ tướng bấy giờ mới nhận ra, hét lên hai chữ mà đáng lẽ ra hắn phải hét từ lúc Ôn Nhu xuất hiện:

Ôn Nhu chạy mất rồi.

Đúng, hắn chạy rồi, người võ công không cao, thân phận lại cao quý, lúc này không nên đứng ở tâm bão.

Hiện giờ hắn chỉ cần giữ được cái mạng nhỏ của mình là coi như đã giúp đỡ đám tướng sĩ đang chém giết nhiều lắm rồi.

Chung Quỳ, Dương Cảnh, huynh đệ Vương gia dẫn hơn trăm người ra sức bảo vệ cổng thành, Ôn Nhu nhặt một tấm thuẫn bào đeo lên lưng, chạy thục mạng ra ngoài.

Chung Quỳ là tên cuồng chiến, đánh càng hăng hắn la hét càng lớn. Ôn Nhu trong lúc bỏ chạy không cẩn thận trúng một mũi tên, cũng phát ra tiếng kêu kéo dài.

Mà Vân Sơ cưỡi con ngựa màu mận chín lao nhanh như chớp vẫn đang ở trên đường.

Bình Luận (0)
Comment