Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 529 - Q3 - Chương 039: Người Sống Kẻ Chết.

Q3 - Chương 039: Người sống kẻ chết. Q3 - Chương 039: Người sống kẻ chết.

Tên ngu ngốc này, giữa chiến trận còn chạy loạn cái gì, Vân Sơ từ xa nhìn thấy Ôn Nhu trúng tên ngã xuống, không rõ sống chết thì mắt trợn muốn toét ra. Ngựa xông tới tầm tên bắn, thuẫn bài đeo trên tay trái, tay còn lại ấn lên cổ con ngựa mận chín, giáp trên người nó phủ xuống.

Cộp! Cộp! Cộp!

Trên thuẫn bài vang lên những tiếng như chim gõ kiến mổ thân cây, ba mũi tên cắm vào thuẫn bài, hai mũi khác trúng khải giáp của Vân Sơ bắn ra, rơi xuống đất.

Con ngựa mận chín phi nhanh, Vân Sơ cúi người xuống kéo Ôn Nhu nấp dưới thuẫn bài lên, ném ra sau lưng mình. Ai ngờ Ôn Nhu đang nằm im như chó chết kêu thảm thiết.

Vân Sơ chui vào dưới cổng thành, nơi này là góc chết, tên không bắn xuống nơi này được, thô bạo thả Ôn Nhu xuống đất. Trong tiếng kêu không giống nhân loại của Ôn Nhu, Vân Sơ ném ra hai thanh đoản mâu giết chết quân tốt Cao Câu Ly đang nhắm bắn mình, rút mã sóc ra xoay tít trước người, chống đỡ mưa tên mên theo mã đạo xông lên tường thành.

Con ngựa mận chín sức khỏe vô cùng, đưa Vân Sơ ở trạng thái cuồng bạo lên tường thành rộng chưa tới năm thước, nó cúi thấp đầu hất văng tất cả kẻ địch trên đường đi của mình.

Lúc này đã có thêm kỵ binh Đại Đường lên tường thành, khiến quân Cao Câu Ly thủ vệ tường thành biết đại thế đã mất, quay đầu bỏ chạy.

Kỵ binh đã vào, Chung Quỳ bỏ cổng thành xông vào bên trong thành, toàn thân hắn trúng sáu mũi tên, dù mặc giáp, thương tích cũng không nhẹ.

Đám Dương Cảnh ra sức quát thao nô binh, tạo thành trận thuẫn bài, gian nan chống lại mưa tên rút xuống, thi thoảng lại có người hét lên ngã xuống. Vừa có lỗ hổng, liền có thêm người bị tên cắm như nhím.

Người Cao Câu Ly không phải ai cũng hoảng loạn, có viên tướng đã tổ chức được một đội trường thương, chuẩn bị xử lý đám nô binh này.

Vân Sơ nhìn thấy cảnh này thì chuyển hướng, con ngựa mận chín như gió lốc chạy phăm phăm trên tường thành. Vân Sơ bỏ mặc kẻ địch khác, men theo mã đạo xuống thành.

Con ngựa mận chín hí vang, từ phía sau đâm sầm vào trận trường mâu, thân thể to lớn mang trọng giáp cùng với tốc độ cực nhanh lập tức hất vang hai quân tốt Cao Câu Ly. Vân Sơ trên mình ngựa quét một chiêu hoành tảo thiên quân, loại bỏ ít nhất ba kẻ địch. Nhưng đồng thời vai phải y nhói lên một cái, vết thương mới lành e lại rách ra rồi.

Cũng may lập tức có thêm nhiều kỵ binh học theo y, điều khiển tọa kỵ lao vào trường mâu trận còn chưa kịp phản ứng này.

Đến lúc này Trương Đông Hải, Vương Đức Phát cũng dẫn toàn quân vào thanh, thế là khắp nơi bốc lửa, tiếng vũ khí va chạm, người la hét không dứt.

Thân binh của Ôn Nhu cuối cùng cũng tìm thấy công tử nhà mình, mông đùi hắn đều trúng tên, mà Vân Sơ thô bạo hai lần ném hắn lên lưng ngựa cùng xuống đất. Nhìn thì giống cứu hắn, lại làm vết thương ở mông to hơn.

Thủ tướng Ngân Thành biết không chống lại được nữa, mở cổng phía đông dẫn theo đám thân binh bỏ chạy, Vân Sơ dẫn kỵ binh đuổi theo.

Vốn chuyện này không cần thiết, nhưng y chỉ muốn chém đầu tên thủ tướng đó.

Kỵ binh Đại Đường vừa truy đuổi vừa bắn tên, quân tốt Cao Câu Ly liên tục ngã ngựa.

Chỉ Vân Sơ chưa bắn mũi tên nào mà toàn lực thúc ngựa xông tới, vết thương ở vai phải bắt đầu khó chịu, nếu còn cố chỉ e kéo dài thời gian khôi phục, y liền chuyển mã sóc sang tay trái. Gần một tháng qua y luôn dùng tay trái để luyện tập, coi như vẫn dùng được.

Phập! Mã sóc đâm vào ngực một kỵ binh Cao Câu Ly, đà đâm quá mạnh, tay trái không đủ sức để rút về, Vân Sơ vứt mã sóc luôn, rút đao chiến đấu.

Trên đời này không phải không có chiến mã chạy nhanh hơn con ngựa mận chín, nhưng dứt khoát không phải của thủ tướng Ngân Thành. Khi hắn nghe thấy tiếng vó ngựa tới gần, xoay ngươi vung trường mâu thành vòng tròn, tấn công Vân Sơ.

Khoảng cách chưa tới ba mươi bước, hai thớt chiến mã chạy với tốc độ cao, chuyện chỉ trong khoảnh khắc.

Trường mâu đâm vào khoảng trống dưới nách Vân Sơ, đao của y chém vào tay của thủ tướng.

Mặc dù không chém được gãy tay thủ tướng, cũng đủ khiến hắn ngã từ trên ngựa xuống. Lăn liền mấy vòng, thủ tướng đầu óc váng vất bò dậy, nhưng nhìn thấy vó ngựa lớn trước mắt.

Hắn từ bỏ phản kháng nhưng không cam lòng ngửa cổ lên trời hét:" Hận!"

"Ngươi trẻ tuổi, ngươi lập công lớn rồi, ta là Khương Thiên Thành, mãnh tướng dưới quyền đại mạc ly."

"Ngươi đã khá lắm rồi, ta vào thành Kiến An không tốn một binh một tốt." Vân Sơ lạnh lùng nói:" Quả nhiên ngươi không phải là mãnh tướng của Uyên Cái Tô Văn, nếu không chẳng tới mức vì một tên nhị thế tổ lai lịch bất minh mà từ bỏ quân luật."

"Tên đó là ai vậy?"

"Cả nhà ba công hầu, cao quý vô cùng."

Khương Thiên Thành cười to bi sảng:" Quả nhiên là thế, hai mắt lão phu không phải mù, chỉ tiếc không phải là quý công tử Cao Câu Ly."

"Ha ha ha, trong khi quý công tử Cao Câu Ly đang ở Bình Nhưỡng chơi mã cầu, đấu chó, đá gà ăn chơi phè phỡn, quý công tử người Đường lại mạo hiểm lấy thân làm mồi nhử địch, các ngươi thắng cũng đáng."

"Cao Câu Ly hết rồi ... Hết rồi!"

"Người trẻ tuổi, cho lão phu một ân huệ, giết lão phu đi, đừng để lão phu chịu nhục."

"Như ngươi mong muốn!" Vân Sơ không nhiều lời rời lưng ngựa, vung đao lên, đầu người rơi xuống:

Trận chiến này công đầu thuộc về Ôn Nhu.

Vân Sơ dẫn kỵ binh về Ngân Thành thì cuộc chiến đã kết thúc rồi, Chung Quỳ bị y công lột trần truồng nằm trên cái bàn dài xử lý vết thương, cảnh tượng làm mắt người ta muốn mọc hột cườm.

Hỏi y công biết tên này không chết được, Vân Sơ cầm đầu người đi thăm Ôn Nhu.

Ôn Nhu vừa mới tiếp nhận y công chữa trị, Vân Sơ đi vào thì hắn vẫn đang nằm đó rền hừ hừ như lên cơn sốt rét, y đặt thủ cấp lên bàn.

"Đây là thủ cấp của thủ tướng Ngân Thành, tên Khương Thiên Thành, nghe nói là đệ nhất mãnh tướng của Uyên Cái Tô Văn, công chém đầu này là của ngươi."

Ôn Nhu đang nằm úp trên giường cố sức xoay người, cầm lấy cái đầu lâu kia, khuôn mặt như người chết liền có chút sức sống:" Vốn là của lão tử, mang về Trường An, nhất định tìm cao thủ tượng nhân đem ngâm, đặt ở thư phòng."

Vân Sơ nắm góc chăn:" Cho ta xem vết thương nào."

Không ngờ Ôn Nhu vứt ngay cái đầu lâu, liều chết giữ lấy chăn:" Đi xem Chung Quỳ ấy."

Vân Sơ nổi giận:" Lão tử là y chính, trong quân có ai y thuật cao hơn ta nữa, mau lên."

Ôn Nhu dứt khoát không chịu:" Đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ gì, ngươi muốn xem mông ta sau đó về kể cho đám Địch Nhân Kiệt để họ cười ta."

"Ở nhà tắm đâu phải chưa thấy."

"Tức là ở nhà tắm ngươi nhìn lén mông ta à?"

"Ta có phải biến thái đâu."

Thân binh của Ôn Nhu thấy công tử nhà mình còn cãi nhau được với Vân tướng quân thì yên tâm hẳn, thế này chắc không chết được.

Bình Luận (0)
Comment