Khi Vân Sơ đang rửa ráy thì Trương Đông Hải hưng phấn chạy vào:" Tướng quân, chúng ta phát tài rồi."
Vân Sơ bình tĩnh rửa mặt xong mới hỏi:" Khôi giáp à?"
"Vâng, giáp đầy đủ hơn 1700 bộ, còn có vô sổ miếng giáp, gân, vật liệu chế tạo cùng mũ trụ, hộ vai. Có thể nói chúng ta có được xưởng chế giáp cực lớn."
"Thế thôi sao?"
Thấy tướng quân thất vọng, Trương Đông Hải nghi hoặc:" Thế còn chưa đủ ạ?"
Vân Sơ thở dài:" Trong quân của ngươi có thêm 1000 bộ giáp sẽ có chuyện gì xảy ra?"
Trương Đông Hải xấu hổ:" Mất đầu ạ."
"Ta cũng thế."
"Lần này chúng ta lại tổn thất gần 200 người, nếu không được gì cả sẽ khiến các huynh đệ thất vọng."
"Giáp hoàn chỉnh thì triều đình không cho phép, nhưng chuẩn bị thêm ít mảnh trang bị thì vẫn được."
"Các công tượng thì xử trí thế nào ạ?"
"Đưa tới thành Ti Sa giao cho tướng quân Cao Khản, nói thật, đồ tốt thế này ta không muốn nộp lên." Vân Sơ tỏ vẻ tiếc nuối:
Trương Đông Hải cười nịnh:" Ai chẳng thế ạ."
Đợi hắn vừa đi một cái, Ôn Nhu liền cau mày:" Tên đó hỏi một câu dư thừa, quân luật không phải rõ ràng rồi à?"
Vân Sơ nhếch môi đội mũ trụ lên chuẩn bị ra ngoài:" Hắn tới thăm dò chúng ta thôi."
Ôn Nhu hiểu ngay thở dài không hỏi nữa, hoàng đế giám thị thần tử ngày một chặt trẽ rồi. Hắn tiếp tục nằm sấp trên giường nghỉ ngơi, thấy cái đầu của Khương Thiên Thành đang chằm chằm nhìn mình, lẩm bẩm:" Biết làm sao, mọi người đều muốn kiếm miếng cơm ngon hơn, ai trách ai được?"
Vân Sơ chỉ còn 5 ngày để tới thành Ti Sa, cho nên ngay canh bốn hôm sau đại quân rời Ngân Thành, trước khi đi, Vân Sơ cho một mồi lửa đốt Ngân Thành.
Thảo nguyên xanh mướt tức thì bốc lên cột khói đen đặc, đại quân Vân Sơ tiếp tục hành quân dưới cột khói lớn đó.
Liên tiếp công phá ba tòa thành của Cao Câu Ly, đấu chí tướng sĩ cực cao, sơ bộ hình thành niêm tin đánh đâu thắng đó. Quân đội chính là con quái thú cần chiến thắng nuôi dưỡng, mới có thể tạo ra sức chiến đấu cường đại.
Vì thoát ly đại quân độc lập tác chiến thời gian dài cũng khiến năng lực chỉ huy của Vân Sơ tăng lên rõ rệt, uy trong quân càng lớn.
Lần này không gặp bất kỳ trở ngại nào trên đường nữa, trước khi hết thời hạn trong quân lệnh một ngày, bọn họ tới nơi.
Khi tới doanh trướng của Cao Khản, Vân Sơ cơ hồ sững sờ, vì quân doanh của Cao Khản lớn tới mức quá đáng, rất nhiều đội ngũ khác tụ tập lại đây, y thấy cả Quách Đãi Phong đang nghênh ngang đi tuần. Y chỉ đếm qua số quân đội tập trung ở đây đã phải tới mười vạn.
Lại nhìn thành Ti Sa trên Lão Hổ Sơn, Vân Sơ càng không hiểu, bên cạnh quân doanh của mười vạn quân Đại Đường mà lại có một tòa thành Cao Câu Ly tồn tại.
Vân Sơ tới nộp lệnh, Cao Khản vô cùng hài lòng, mười lăm ngày đi 900 dặm chưa nói, lại còn hạ hai tòa thành của Cao Câu Ly, chiến công này thuộc nhóm vài người hàng đầu rồi.
Trong đó lợi hại nhất là Bùi Hành Kiệm và Tô Định Phương, bọn họ đã tiêu diệt Bách Tể, quốc gia lập quốc hơn 600 năm. Bách Tể vương Phù Dư Nghĩa ra hàng, thái tử Phù Dư Long và các thành chủ đều dâng thành quy hàng.
Tô Định Phương dựa theo sách lược trước đó, đặt ra 5 đô đốc phủ là Hùng Tân, Mã Hàn, Đông Minh, Kim Liên, Đức An, quản hạt 37 châu, 250 huyện.
Vốn đây là một chuyện rất tốt, chỉ là Tô Định Phương và Bùi Hành Kiệm thấy thu hoạch không được là bao, vì người Bách Tề hàng quá nhanh.
Thế là hai người dung túng nới lỏng cho phủ binh tham chiến cướp bóc, nhưng loại chuyện này hoặc là cấm hoặc là không, làm gì có chuyện cướp ít được.
Kết quả vì binh sĩ vơ vét vô độ, khiến bách tính nơi đó phản kháng, nghe nói có một người tên Hắc Xỉ Thường Chi đứng lại tổ chức bách tính đánh du kích Bùi Hành Kiệm. Hắn báo về phải tháng rưỡi nữa mới bình định được.
Vân Sơ nghe là biết đừng hòng bình định được, chỉ có thể càng dẹp càng loạn, cuối cùng làm hỏng cả cục diện tốt đẹp.
Về phần Tiết Nhân Quý thì Vân Sơ không muốn nói nữa, người ta hạ tới 16 tòa thành rồi.
An bài tướng sĩ vào doanh trại, Vân Sơ chuẩn bị nghỉ ngơi thì thấy một lão hán gầy gò đen đúa, trông như một lão nông đứng ở cửa quân trại, nở nụ cười chất phác với y.
Nhìn nụ cười đó, Vân Sơ bỗng dưng thấy cay cay sống mũi, sau lưng ông ta là quân trại liên miên, vậy mà y tựa hồ thấy đồng bông bạt ngàn, mùi đồng ruộng thoang thoảng bên cạnh.
Có những thứ từ khi bước chân khỏi nhà y đã cố tình gạt bỏ khỏi đầu, bây giờ hiện lên rõ ràng.
Y đã đi bốn tháng rồi.
"Ta tới mang cho ngươi ít món ăn bên biển mới có, không ngon mấy, ăn cho vui thôi."
Vân Sơ nén cảm xúc vừa dâng lên trong lòng, vội vàng đi ra, nắm bàn tay thô ráp của Lưu Nhân Quỹ vào quân trại.
Lưu Nhân Quỹ bị hành vi của y làm có chút cảm động:" Món ăn ở bên ngoài kìa."
Tiếp đó có hai thủy quân còn đen hơn cả Lưu Nhân Quỹ đi vào, gánh bốn cái sọt lớn.
Vân Sơ nhìn thấy cua to như bát, tôm bằng bắp tay, còn có cả đủ loại màu, kỳ quái nhất là còn có một con cá mực lớn đang nhúc nhích xúc tua.
"Ăn thứ này phải làm cả nồi lớn mới ngon."
Lưu Nhân Quỹ chỉ hai thủy quân:" Để họ xử lý, chúng lâu rồi không gặp, nhiều chuyện để nói."
"Lúc ông đi không nói một lời, bây giờ mới nhớ ra nhiều chuyện để nói à?" Vân Sơ trợn mắt:
Lưu Nhân Quỹ cười:" Ngươi mà biết ta đi đóng thuyền sẽ ngăn cản, biết vậy ta nói làm gì?"
Vân Sơ gọi hỏa phu trong quân tới, để họ theo hai thủy quân kia học chế biến hải sản, y cùng Lưu Nhân Quỹ ra bờ biển, nghe tiếng sóng biển rì rào. Bọn họ ngồi trên một con thuyền úp ngược, không vội nói chuyện, có quá nhiều thứ để nói, chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Thậm chí có những chuyện Vân Sơ chẳng thể nói với Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt, chỉ có thể nói với ông già này.
"Nghe nói lần này người đông chinh, chém đầu phiên vương giữa vạn quân đã truyền khắp trong quân, sự dũng mãnh của ngươi nhất định oanh động Trường An. Đã nghĩ phải đối diện với chuyện này ra sao chưa?"
Vân Sơ lấy bầu rượu ra, uống một ngụm đưa Lưu Nhân Quỹ:" Về làm huyện lệnh, đóng quan giải lại, không để ý tới truyện bên ngoài."
Lưu Nhân Quỹ lắc đầu:" Không đơn giản như ngươi nghĩ, ta chính là vết xe đổ của ngươi. Ngươi phải nhìn rõ con đường phía trước của mình, nếu ngươi tiếp nhận hoàng gia phong thưởng, người ta sau này sẽ thu hồi lại đủ lợi ích, kiếp này coi như bán cho hoàng gia, cả đời vất vả, không còn tự do gì nữa."
"Sao lại hối hận rồi? Ta nghe nói chuyện khổ sai này là do ông tự nguyện mà."
" Lý Nghĩa Phù lúc đó trên triều bắt đầu tranh quyền đoạt lợi rồi, ta là hòn đá ngáng đường của hắn, không muốn đi không được. Hà hà, có điều so với việc nói ta bị hắn bức bách, chẳng thả nói, ta nhận việc này tránh xa cho thanh tịnh."
Thì ra là vậy, hợp lý thôi, Lưu Nhân Quỹ không phải con chó trung thành của hoàng gia, ông ta chỉ trung với Đại Đường này.