Nếu Vân Sơ muốn tìm người tâm sự, y sẽ tìm Địch Nhân Kiệt, vì hắn là người biết lắng nghe, cũng rất thích nghe người khác chia sẻ với mình, qua đó hắn càng nắm được lòng người.
Nếu Vân Sơ muốn làm việc gì, chắc chắn sẽ tìm Ôn Nhu, hắn là kẻ nhìn thì nhu nhược, nhưng kỳ thực rất dám làm, nhất là làm chuyện xấu. Hắn cho rằng làm việc tốt chẳng khó gì, không kiểm nghiệm được năng lực của hắn.
Nếu Vân Sơ muốn quan tâm tới thiên hạ, chỉ có thể tìm Lưu Nhân Quỹ, vì ông ta là người đầu óc tỉnh táo nhất, có tầm nhìn nhất trong tất cả quan viên triều đường.
Cơm nước đã làm xong, thân binh còn mang tới một cái bàn, trên bàn toàn là hải sản nhe nanh múa vuốt, cùng ít thịt chẳng có chút rau nào.
Vân Sơ ăn hải sản mất hết tư cách, chưa nói lâu rồi y chưa được ăn một bữa tử tế, càng không biết bao năm rồi mới được ăn hải sản. Kể cả trước kia có được ăn rồi thì chẳng cách nào so với bây giờ, ví như con đại hoàng ngư nặng bảy tám cân dài hơn hai thước này.
Trù tử chỉ đảo qua dầu, sau đó đem hấp, rắc ít hành gừng thôi, vậy mà thành món ngon nhất trần đời.
Ăn tới bị xương đâm vào lợi kêu oai oái, Vân Sơ vẫn chẳng dừng đũa, chọc một cái vào lớp da là thịt nứt ra, để lộ thịt trắng như ngọc bên trong, vị tươi ngon đó lan tỏa. Vân Sơ bê bát lớn, để mùi cao bao phủ mình, y không muốn bỏ qua bất kể một đặc sắc nào của món ăn này.
Lưu Nhân Quỹ chẳng để ý tới cách ăn thô bạo của Vân Sơ, món thịt kho mới là mục tiêu của ông ta, một bát cơm trắng đổ vào bát thịt, dùng đũng ngấy mấy cái, lùa cơm thịt vào miệng, ngon tới làm ông ta muốn khóc.
Vân Sơ lần đầu tiên ăn cua mà ăn ra vị ngọt. Lần đầu ăn tôm mà cảm giác cắn ra cả sữa, nhất là bụng tôm có trứng, như có hạt cát trong miệng, có điều cắn vỡ hạt cát này hòa vào thịt tôm, ngon tới làm y không nỡ nuốt.
Cả hai gần như ợ một tiếng thật to đặt bát xuống.
Vân Sơ kiếm một cái xương làm tăm xỉa răng:" Ông đừng tới Bách Tể."
Lưu Nhân Quỹ xoa bụng:" Bệ hạ có ý để ta làm đại đô đốc Hùng Tân, ngươi bảo ta không đi sao?"
Vân Sơ chép miệng:" Bùi Hành Kiệm làm việc gì cũng thích phóng tay làm lớn, vấn đề là tên này chỉ giỏi mở đầu, không giỏi kết thúc công việc. Vốn bách tính Đại Đường chẳng mấy phản kháng chuyện sáp nhập vào Đại Đường."
"Bách Tể vương là hôn quân không biết đúng sai, quân Đường chưa tới, khắp nơi đã có loạn dân. Lúc này quân Đường tới, nếu biết nghiêm túc đối đãi với mong mỏi của bách tính Bách Tể, bọn họ sẽ là vương sư mà bách tính mong đợi."
"Thế nhưng bọn họ lại thả quân cướp bóc, bách tính vốn kỳ vọng người Đường sẽ tốt hơn Bách Tể vương, không ngờ còn tệ hơn, họ vốn sống không được, tất nhiên là tạo phản."
"Bây giờ bên đó khắp nơi bốc lửa, loạn hơn cả Tùy mạt, đừng nói một Bùi Hành Kiệm, mười Bùi Hành Kiệm cũng chẳng làm gì được. Nên ông qua đó chẳng qua là tìm kẻ gánh tội thay, giúp hắn xử lý đống hỗn loạn như ở Trường An thôi."
Lưu Nhân Quỹ chỉ khẽ gật đầu ý bảo biết rồi chứ không tỏ ra tức giận hay e ngại gì:" Nếu bách tính bên đó vốn có thiện cảm với Đại Đường, vậy là còn cơ hội nói chuyện."
Vân Sơ không nói gì thêm, ông già này không cần y dạy cách làm việc.
Lưu Nhân Quỹ cầm bầu rượu lên, không ngờ chỉ còn lại một chút, ngửa cổ uống hết rồi đứng dậy:" Quan trường chìm nổi thân bất do kỷ, lần sau gặp lại chẳng biết bao giờ."
"Không phải đây là lúc ngươi nên làm một bài thơ tặng cho ta sao?"
"Ta biết ông sẽ nói thế mà." Vân Sơ lấy bút than ra viết ngay một bài (Thành Ti Sa tiễn Lưu Nhân Quỹ).
Sao người đã bỏ ta đi
Ngày qua tháng lại còn gì níu đâu
Lòng đau dạ rối tơ nhàu
Ngày thêm chất chứa mối sầu nặng mang
Én thu bay với gió ngàn
Lầu cao say khướt cảnh buồn mênh mang
Đưa mắt tiễn Lưu Nhân Quỹ mệt mỏi rời đi, Vân Sơ một mình ngồi bên biển cùng chút ánh trăng tàn.
Biển lớn im lặng, sóng cả kêu mãi, không biết người thông minh như Lưu Nhân Quỹ bức bách bản thân thế làm gì, ông ta là người nhìn thấu thế thái nhân tình, lại luôn đâm đầu vào những chuyện khó nhất.
Qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Vân Sơ nhận ra ông ta chẳng qua là con lừa chết mệt, cũng không muốn đi nhận lấy nhiệm vụ vượt qua tải trọng của mình.
Vết xe đổ đó, rốt cuộc y có tránh được không? Tránh như thế nào? Ngay bây giờ, y cũng đang làm việc mình chẳng muốn.
Sáng ngày hôm sau thành Ti Sa bốc khói, Vân Sơ muốn phái người đi hỏi xem chuyện gì thì Ôn Nhu nằm sấp trên giường nói:" Đó là lang yên, thành Ti Sa đang cầu cứu."
"Ta nhìn ra rồi, lần này Anh công không vội công phá thành trì của Cao Câu Ly, mà là muốn dùng dã chiến tiêu hao binh lực của chúng. Một khi tiêu hao đủ rồi, là lúc ông ấy thống lĩnh đại quân tiến thẳng Bình Nhưỡng."
Vân Sơ tán đồng ý kiến này, Lý Tích phân tán quân khiến Cao Câu Ly cũng phải phân tán, sau đó ông ta vây thành đánh viện binh, phá từng điểm của Cao Câu Ly. Vì thế ngay từ đầu ông ta mới không cho tướng quân tự ý chủ trương, vì lúc nào vây đâu, đánh đâu là chiến lược lớn vạch ra kỹ càng chỉ mình ông ta hoặc vài thân tín nhất mới biết.
Nên Vân Sơ mới nhận lệnh kỳ quái như vậy, thành Ti Sa vây mãi chưa đánh xong.
Ôn Nhu mông đít nở hoa vẫn không quên nghề tổ truyền, mới tới đây nghe ngóng ra đủ thứ chuyện, vẫy Vân Sơ lại gần nói nhỏ:" Giả Xuân Ngôn đem chiến lợi phẩm về Trường An rồi, cả số giáp mà chúng ta vừa kiếm được cũng mang đi. Số phụ nhân trẻ nhỏ Cao Câu Ly đưa tới quận Lũng Hữu, phân phối cho bách tính vô thê vô tử."
Vân Sơ giật mình:" Hà Bắc và Sơn Đông bỏ sức bỏ lương thực vật tư lớn lại không được gì sao?"
Ôn Nhu gật đầu thì thầm kịch tính:" Nói không chừng chinh phạt Cao Ly kết thúc, mục tiêu đối phó tiếp theo chính là hào tộc Sơn Đông, Hà Bắc."
Vân Sơ biết một mục đích của cuộc chiến này là làm suy kiệt Sơn Đông, Hà Bắc, nhưng thế này quá lắm rồi, không kìm được giận:" Dùng quân đội nhà mình đi đối phó với người mình sao?"
Ôn Nhu bĩu môi:" Có gì lạ Quan Lũng hận Hà Bắc, Sơn Đông hơn cả Cao Câu Ly."
Lý Trị không nhận mình là người của tập đoàn Quan Lũng, hắn thấy mình là hoàng đế, phải nhảy ra khỏi thế gia, dựng lên một lá cờ riêng.
Sau đó thế gia toàn thiên hạ thành kẻ địch của nhà hắn.
Loại nông dân như Trần Thắng, Ngô Quảng khởi nghĩa rất dễ bị diệt, loại ô hợp như Giặc khăn vàng cũng bị sĩ thân bao vây nuốt chửng.
Thế gia thì khác, họ có tiền, có lương thực, có địa bàn, có nhân tài, có thể nói là có đủ hết điều kiện tạo phản. Tiếp theo chỉ đợi hoàng đế phạm sai lầm.
Đó là kiểu tư duy của hoàng đế, đúng sai thế nào tùy góc nhìn từng người, hoàng đế đã nhận định thứ gì nguy hiểm với mình, chắc chắn sẽ có người chết.
Còn Vân Sơ có tức giận chỉ tức giận xuông vậy thôi, trừ cùng Ôn Nhu chửi vài câu chẳng được tích sự rắm gì.