Thành Ti Sư đốt lang yên ba ngày không thấy viện binh tới, cuối cùng không thấy được hi vọng gì, bọn họ đầu hàng, hai bên thậm chí còn chưa giao chiến.
Sau đó Cao Khản thống lĩnh đại quân tiến về phía bắc, tiên phong mở đường là Quách Đãi Phong. Phía trước là thành Bắc Phong, sở dĩ có tên như thế là vì đất đai bằng phẳng màu mỡ, vô cùng thích hợp với canh tác, có thể gọi là kho lương của Liêu Đông.
Nửa đường bọn họ gặp được viện binh của Cao Câu Lý tới từ thành Bắc Phong, số lượng chỉ có 3000, khi viện binh phát hiện ra mình đã chui vào một cái túi cực lớn do quân Đường tạo thành, muốn rút lui nhưng quân Đường không cho cơ hội nào. Một cuộc hội chiến giữa kỵ binh và bộ tốt diễn ra ở nơi tên là Bạch Sơn.
Quách Đại Phong dẫn quân xông lên ba lần đều bị trường mâu binh của Cao Câu Ly đánh lui.
Dưới sự chứng kiến của tướng lĩnh toàn quân, Quách Đãi Phong nổi điên, dẫn theo 500 thân binh, lần nữa đánh lên ngọn đồi cao 50 mét gọi là Bạch Sơn này.
Tướng quân Cao Câu Ly tên Cao Tuệ chiến đầu tới thời khắc cuối cùng, chân bị gãy, tay bị gãy vẫn chiến đầu, đến khi ít không địch nổi nhiều, bị năm sáu quân Đường đè lên mới bị bắt sống mang về.
Người này bị bắn sống vẫn chửi không ngừng, ý chí đó làm chúng tướng chấn kinh.
Người Cao Câu Ly trên Bạch Sơn không một ai đầu hàng, chiến trường thảm liệt tới mức làm người ta không nỡ nhìn.
Cao Khản hạ lệnh chặt đầu người này, hai quân Đường đi tới không ngờ bị bộ dạng hung dữ của Cao Tuệ làm sợ hãi lùi lại.
Nhìn đám tướng quân xung quanh cảm thán, Vân Sơ không nói không rằng rút đao đi tới nhìn vào khóe mắt trợn tới muốn toét ra của Cao Tuệ, dùng một nhát đao nhanh gọn chém đầu hắn.
Quách Đãi Phong tức tối đi tới trước mặt Vân Sơ:" Đối diện với dũng sĩ như vậy, ngươi không có chút kính trọng nào sao?"
Vân Sơ lạnh nhạt đáp:" Ta chỉ thấy đây là người đã giết trên nghìn tướng sĩ Đại Đường, một kẻ nguy hiểm, vậy mà ngươi lại thấy kính trọng, lạ thật đấy."
"Còn nữa, quân ta ở mé trái, ngươi thấy một mình đánh không được thì bảo ta một tiếng, chúng ta cùng xông lên, đã không tới mức hơn nghìn tướng sĩ bị tuẫn táng vì chút tự tôn nực cười của ngươi."
"Chúng ta tới Liêu Đông để chiến đấu, không phải để khoe mẽ hay tỏ vẻ anh hùng. Lần sau ngươi muốn ra vẻ anh hùng thì lấy cái mạng ngươi ra mà làm, đừng dùng mạng người khác."
Quách Đãi Phong tức giận siết chặt nắm đấm, Vân Sơ vẫn nắm chặt thanh đao vừa giết Cao Tuệ, nhìn tư thế của y người ngoài phát hiện ngay, chỉ cần Quách Đãi Phong có hành động gì ngu xuẩn, thanh đao đó sẽ lấy đầu hắn tức thì.
"Đủ rồi lùi lại!" Cao Khản kịp thời quát lớn, ông già luôn được coi là hiền lành đó lúc này râu tóc dựng lên:
Vân Sơ lùi lại một bước, mặt thả lỏng:" Lần sau tác chiến xin tướng quân để quân của mạt tướng tránh xa quân của Quách Đãi Phong một chút, mạt tướng lo bị sự ngu xuẩn của tên này truyền cho bên mình."
Cao Khản trừng mắt trấn áp Quách Đãi Phong, mặt âm trầm:" Nếu bản tướng phái ngươi đi cứu viện Quách Đãi Phong thì sao?"
Vân Sơ đáp không cần nghĩ:" Liều mình cứu viện."
Nghe Vân Sơ nói thế, sắc mặt Cao Khản mới khá hơn, ông ta nói lớn:" Nếu đã trở mặt với nhau rồi, vậy thì nói thẳng luôn đi, ngươi khinh rẻ Quách Đãi Phong, vì sao lại sẵn lòng liều mình cứu hắn khỏi nguy nan?"
Vân Sơ nhìn quanh một vòng, coi như nói cho tất cả cùng nghe:" Vì các ngươi chỉ biết đánh trận, còn chuyện phủ tuất tướng sĩ lại chuyện huyện lệnh như ta phải làm."
"Thân quyến tướng sĩ chiến tử sẽ hỏi ta, con ta chiến đấu có dũng mãnh không? Lần nào ta cũng trả lời, lệnh lang trên chiến trường dũng mãnh vô song."
Nói tới đó hướng về phía Quách Đãi Phong:" Nếu phủ binh ngươi chỉ huy trong danh sách phủ tuất của huyện Vạn Niên ta, ta sẽ trả lời thân quyến họ, lệnh lang dũng mãnh vô song, nhưng không may ở dưới trướng tên ngu xuẩn, chết không có giá trị gì cả."
"Ta giết ngươi!" Quách Đãi Phong hai mắt đỏ ngầu, toán thân đầy máu cầm đao xông tới:
Vân Sơ vung đao như chớp gạt văng đao của hắn đi, Quách Đái Phong vì tức giận mà dùng lực quá lớn, người loạng choạng không kiểm soát được, bị Vân Sơ đá mạnh vào ngực, lăn lông lốc tới mấy vòng.
Không ai kịp ngăn cản.
Không đợi cho Quách Đãi Phong gượng dậy, Vân Sơ xông tới chộp lấy gáy hắn, lôi xềnh xệch lên đồi đất, Cao Khản hoảng hốt quát:” Vân Sơ dừng lại, ngươi định làm cái gì?”
Vân Sơ ấn mặt Quách Đãi Phong vào mặt một phủ binh chiến tử mắt vẫn mở trừng trừng:" Nói cho ta biết, hắn đáng chết không?"
Quách Đãi Phong vùng vẫy nhưng không cách nào thoát khỏi sự khống chế của Vân Sơ, tiếng gầm giận dữ của hắn dần biến thành nghẹn ngào rồi thành tiếng khóc nức nở.
Vân Sơ ném Quách Đãi Phong vào đống thi thể, rời đồi đất thi lễ với Cao Khản:" Đó là lý do ta xấu hổ khi đứng cùng hàng ngũ võ tướng các ngươi, tướng quân muốn giết, ta không oán hận."
Nói tới đó giọng lớn lên:" Đã lên chiến trường dù tướng quân hay sĩ tốt đều không nên hi vọng xa vời sẽ sống sót, nhưng tuyệt đối không nên vì thứ nguyên nhân rắm chó mà uổng phí tính mạng."
"Một khi để ta biết, ta chẳng những dâng tấu lên bệ hạ, còn nói với những huyện lệnh phải đi phủ tuất tướng sĩ trận vong như ta, đem việc làm của các ngươi, nói hết cho thân quyến của họ."
Đám tướng quân mặt mày khó coi nhìn Vân Sơ bỏ đi, không ai phản bác được, Cao Khản mệt mỏi xua tay cho mọi người về doanh, ông ta biết, nếu Lý Tích ở đây thì Vân Sơ còn nể mặt, ông ta thấy mình khó lòng kiềm chế được con mãnh hổ này.
Đến buổi tối cắm trại, Quách Đãi Phong bị Vân Sơ sỉ nhục không ra gì trước mặt bao người liền tự sát.
Thân binh hắn phát hiện ra, vội vàng cứu sống, toàn quân chấn động.
Ngày thứ hai cắm trại, Quách Đãi Phong vẫn thấy không qua nổi sự nhục nhã đó, lại tự sát lần hai, hắn vẫn được thân binh cứu sống. Lúc này trong quân đã có người bàn tán về thái độ Vân Sơ hôm đó, nhiều người thấy Quách Đãi Phong cơ bản không làm gì sai, luận điệu nói Vân Sơ là quan văn, không cùng loại với võ tướng họ.
Ngày thứ ba cắm trại, Quách Đãi Phong thấy lần này nhục nhã không nhìn mặt ai được nữa, chuẩn bị tự sát thêm lần thứ ba.
Nghe nói khi Quách Đãi Phong chuẩn bị tự sát thì Vân Sơ xách đao tới muốn giúp hắn.
Sai thì đã sai rồi, tên khốn kiếp còn chơi cái trò tự sát rẻ rách đó, Vân Sơ nghe lần đầu đã sôi máu. Từ khi gặp lại Lưu Nhân Quỹ, Vân Sơ nóng nảy hơn, tâm sự giấu sâu trong lòng trỗi dậy, y chỉ muốn sớm kết thúc cuộc chiến này quay về nhà với lão bà, hài tử cùng Vân Na, đứng trên tháp Đại Nhạn nhìn Trường An thay đổi.
Vậy mà gặp phải thứ khốn kiếp này.
Người khác có lẽ chiếu cố tới thể diện của Quách Đãi Phong, Vân Sơ thì không, y chuẩn bị đá luôn tên này xuống hố xí.
Khi Vân Sơ quyết làm gì, Ôn Nhu không ngăn cản, còn đám quân tướng dưới trướng nghe kể chuyện y nổi bão tố trước trận càng thêm tôn kính.
Khi Vân Sơ xách đao tới quân doanh của Quách Đãi Phong, thân binh trông cửa thấy y đằng đằng sát khí đi tới hét lên báo tin cho Quách Đãi Phong đang ăn cơm.
Xuyên qua khe hở cửa lều, Quách Đãi Phong nhìn thoáng qua cái mặt muốn giết người Vân Sơ, hắn đã vung một đao quyết đoán nhất trong cuộc đời, chém rách lều lao ra, chạy một mạch tới đại trướng trung quân.
Hắn cảm nhận được, Vân Sơ tới để giết mình.