Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 533 - Q3 - Chương 043: Kế Lạ Công Thành.

Q3 - Chương 043: Kế lạ công thành. Q3 - Chương 043: Kế lạ công thành.

Ngày hôm đó trong quân xảy ra một cảnh rượt đuổi hết sức buồn cười, Vân Sơ cầm đao phía sau quát tháo như sấm động, Quách Đãi Phong ở phía trước vừa khóc vừa chạy như bay. Bình thường mấy Quách Đãi Phong cũng chẳng đấu nổi Vân Sơ, có muốn chạy cũng không thoát. Không ngờ lần này hắn phát huy vượt trình độ làm Vân Sơ không đuổi kịp, càng đuổi càng tức.

Hai người xuyên qua hết doanh nọ tới trại kia, quân tốt túm đông túm đỏ xem, đám tướng quân sắc mặt phức tạp chứ quân tốt thì chỉ xem náo nhiệt, may quân kỷ quân Đường rất nghiêm, nếu không có khi hò reo, mở cược rồi.

Tới khi Cao Khản xuất hiện mới dẹp được vở hài kịch này.

Cao Khản chắn trước mặt Quách Đãi Phong, mặt âm trầm rít qua kẽ răng với Vân Sơ:" Ngươi không để cho hắn chút thể diện nào à?"

"Là hắn không thể lại chút thể diện nào cho bản thân." Vân Sơ chỉ mặt Quách Đãi Phong:" Hắn làm trò hề khiến người ta chướng mắt thì không cần nể mặt nữa rồi, không phải hắn muốn chết à, mạt tướng tiễn hắn có gì sai đâu."

Cao Khản hít sâu một hơi, áp lửa giận xuống:" Nếu như các ngươi dư thùa sức lức không có chỗ phát tiết vậy thì nhiệm vụ tấn công thành Bắc Phong giao cho các ngươi. Một nam một bắc, tự chọn."

Có Cao Khản ở đây, Quách Đãi Phong không sợ Vân Sơ nữa, nói trước:" Ta chọn bắc thành."

"Chưa ngu tới mức hết thuốc chữa." Vân Sơ bỏ lại một câu rồi xách đao rời trung quân:

Cao Khản tức tối quát Quách Đãi Phong:" Võ công không bằng người ta, không thông minh như người ta, sau này tránh người ta xa ra."

Quách Đãi Phong ủy khuất cúi gằm mặt, hắn đâu muốn dính tới tên điên đó, là tên điên đó tới tìm mà.

Vân Sơ quay trở về quân trướng nói với Ôn Nhu đang nằm sấp trên ghế tựa xem sách:" Mai xuất chiến thành Bắc Phong, quân ta là chủ lực đánh nam môn."

"Hả?" Ôn Nhu gập ngay sách lại, hắn đã nghiên cứu địa hình nơi này:" Tường thành phía bắc thấp dễ đánh, sao lại đánh phía nam? Thủ tướng thành này là Cao Dung, cha của tên Cao Tuệ kia, nhìn hắn hung hãn như thế, e cha hắn càng khó đối phó."

"Cho nên bây giờ chuẩn bị công thành ngay từ bây giờ." Vân Sơ sốt ruột không đợi được nữa, đá đất dưới chân:" Đất nơi này xốp, thêm vào buồi tối, vừa vặn đào hầm."

" Ngươi định đào hầm vào thành đánh lén à? Cho ngươi biết, phàm là những trận thủ thành, người ta đều chôn chum dưới đất, chuyên môn phái người nghe ngóng động tĩnh. Một khi bị người ta phát hiện ra, ngươi phái bao nhiêu người đi cũng chỉ có đường chết thôi."

"Ai bảo ta định đào hầm vào thành, ta định đào sập tường thành."

Ôn Nhu nhìn Vân Sơ như nhìn thằng ngốc, hắn đã nhận ra Vân Sơ thời gian này cảm xúc không ổn định:" Ta không biết phải nói gì với ngươi nữa."

Vân Sơ nắm một nắm đất đặt lên bàn:" Ngươi xem đất cát nơi này, có phải không thích hợp xây thành không?"

"Bọn họ có thể vận chuyển đất bùn nơi khác tới, còn thêm vào vôi bột, rơm rạ, gia cố tường thành."

"Dương Cảnh nói thành Bắc Phong nhu cầu nô lệ rất lớn, vì tường thành nơi này cứ bốn năm phải đại tu một lần. Bây giờ cách thời gian đại tu lần trước đã sáu năm."

Ôn Nhu cau mày:" Tức là ngươi ta đã sửa xong rồi chứ sao."

" Đúng hay không thì cứ phải thử mới biết, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta đi thí nghiệm xem sao."

Vân Sơ nói cái là đi ngay, rời lều một cái liền sai Trương Đông Hải mang tới một cái sàng nỏ di động, đem tới cách tường thành Bắc Phong tầm hai lần tên bắt, sau quân tốt bắn vào tường thành.

Nỏ thương xé gió bay tới tường thành, cắm sâu vào tường đất này tới hai thước, chứng tỏ đất không nén đủ chặt, rất có thể người Cao Câu Lý dồn sức cho Trường Thành của họ nên lơ là thành trì bên này.

Đổi nơi khác thử ba lần, kết quả đều như thế.

Trong lòng đã có tính toán, Vân Sơ lập tức sai người rời quân doanh, bắt đầu đào đất ở khoảng cách hai tầm tên bắn.

Tường đắp đất có khe hở, không phải đắp liền một lần mà thành, mặc dù có tu bổ, nhưng khe nứt trên tường thành có thể nhìn bằng mắt thường.

Vân Sơ đem hết mười hai cái sàng nỏ trong quân ra xếp hàng ngang, cung cấp bảo hộ cho nô binh đào hầm, mười hai con rồng đất từ từ kéo dài tới thành trì.

Thủ quân trên tường thành phát hiện ra cảnh này, chốc lát sau nỏ lớn của quân Cao Câu Ly cũng bắt đầu xạ kích.

Cao Khản biết Vân Sơ đã bắt đầu công thành, tưởng y nhân đêm tối công thành thì nổi giận vội vàng tới nơi, phát hiện ra quân của y đang đào đất.

"Ngươi muốn đào xuyên tường thành sao?" Ý nghĩ đầu tiên của Cao Khản là Vân Sơ định đào hầm vào thành, còn về phần sinh tử của nô binh thì ông ta không quan tâm:

Vân Sơ giải thích:" Mạt tướng muốn đào sập tường thành lâu ngày không sửa để kỵ binh tập kích."

"Chúng ta không đủ thời gian để ngươi đào đổ tường thành, ngươi chỉ lãng phí thời gian thôi."

"Dù thế nào cũng phải thử, nếu mai chưa xong, mạt tướng sẽ xuất lĩnh binh sĩ sẽ xông lên tường thành."

Cao Khản không tiện nói gì thêm, dù sao sáng mai phải tấn công là quân lệnh định sẵn, không thể thay đổi.

Quách Đãi Phong cũng nghe thấy động tĩnh cũng mò tới xem Vân Sơ làm trò gì.

Vân Sơ thấy tên đó thập thò ở khoảng cách an toàn đề phòng mình truy sát thì nói:" Tường thành phía ngươi thấp, đổ xuống không ảnh hưởng tới kỵ binh xung phong."

Quách Đãi Phong nổi giận:" Không cần ngươi giả vờ làm người tốt."

Vân Sơ như không nghe thấy hắn nói, bảo Trương Đông Hải:" Phái hai người tới dạy hắn cách đào hầm."

Tức thì có hai giáo úy đang làm việc trong hầm đi ra, theo Quách Đãi Phong, tên đó cũng không phản đối.

Nỏ lớn của người Cao Câu Lý bắn vào những cái rương gỗ chứa đầy đất, chỉ bốn năm lần là khiến rương gỗ tan nát. Nô binh rất thông minh, bọn họ không đào hầm thẳng mà xiên xiên xẹo xẹo, làm nỏ lớn gần như không có đất dụng võ.

Hầm chỉ sâu hai mét rộng nửa mét, chủ lực đào hầm là 2000 nô binh, Vân Sơ phái 200 phủ binh phụ trách chỉ huy. Đợi khi hửng đông hé lộ, hầm đã đào tới chân thành, đang đào ngang móng tường thành.

Đá lớn trên tường thành không ngừng rơi xuống, đập lên khúc gỗ lớn đặt trên hầm, tuy thanh thế kinh người, nô binh vẫn ra sức đào bới.

Bên cạnh Dương Cảnh đã chất đống người chết, toàn là nô binh lo tường thành sụp đổ không muốn đào, hắn mặc kệ, vì Vân Sơ đã hứa, chỉ cần vào được thành, sẽ cho hắn một ngày làm bất kỳ chuyện gì hắn muốn trong thành.

Dương Cảnh biết rất rõ thành Bắc Phong, nơi này là kho lương của Liêu Đông, mà bây giờ vừa vào mùa thu, lương thực chắc chắn chất đống như núi.

Quân Đường cần lương thực, cái này hắn không dám tranh, nhưng thành Bắc Phong xưa nay giàu có, vô số thương nhân lương thực, tài sản trong tay đám này đủ hắn kiếm lớn rồi.

Bình Luận (0)
Comment