Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 534 - Q3 - Chương 044: Ở Đâu Cũng Có Nghĩa Sĩ.

Q3 - Chương 044: Ở đâu cũng có nghĩa sĩ. Q3 - Chương 044: Ở đâu cũng có nghĩa sĩ.

Khi Dương Cảnh đã sẵn sảng hi sinh nô binh thì Vân Sơ hạ lệnh rút lui, tức thì đám nô binh như được đại xá, tức tốc lao từ trong hầm ra.

Ngay tiếp đó Vân Sơ sai quân tốt đào kênh dẫn nước tới, dòng nước cứ vậy theo mười hai đường hầm ồng ộc chảy tới tường thành.

Vân Sơ quan sát mặt trời hỏi Ôn Nhu:" Tới giờ tấn công chưa?"

Ôn Nhu lấy một cái đồng hồ cát đặt lên mặt đất:" Đợi cát chảy hết sẽ tới giờ xung phong."

Lúc Cao Khản tới thì phát hiện ra một đoạn tường thành rõ ràng đã nghiêng ra ngoài, bên trong thành náo loạn, khói đặc bốc lên khắp nơi.

Vân Sơ báo:" Có lẽ Cao Dung đã đốt vật tư rồi."

Cao Khản lạnh lùng nói:" Vậy đừng để lại người sống."

Nói xong đi xem phía Quách Đãi Phong.

Nếu Tô Định Phương nhìn trúng Bùi Hành Kiệm, Lý Tích nhìn trúng Tiết Nhân Quý thì chắc chắn Cao Khản nhìn trúng Quách Đãi phong.

Tuy Vân Sơ coi thường hắn, nhưng Cao Khản lại thấy biểu hiện của Quách Đãi Phong không tệ.

Người tuyệt vọng thì chuyện gì cũng có thể làm ra, cho nên thành Bắc Phong bốc khói mịt mù, bọn họ thà đột hết chứ không để cho quân Đường.

Uỳnh!

Một đoạn tường thành dài tới hai trượng sụp đổ, ngay tiếp đó kéo theo đoạn tường thành khác, tiếng động lớn kéo dài không dứt, thành Bắc Phong chìm trong khói bụi mịt mù.

Vân Sơ cử động cái vai phải bị thương chưa có cơ hội khôi phục hoàn toàn, vẫn hạ giáp mặt xuống, chỉ còn đôi mắt lóe hàn quang sau khe hẹp, quay đầu nói với đám bộ tướng đã đợi tới suốt ruột:" Theo ta!"

Từ thì chiến mã hí vang, vó ngựa dồn dập, kỵ binh bám sát con ngựa mận chín hung hăng thể hiện vị trí đầu đàn của mình. Thành Bắc Phong không còn nỏ lớn bắn ra nữa, tiến thêm một đoạn cũng không có mưa tên trút xuống.

Đến được đoạn tường thành sụp đổ, Vân Sơ ghìm cương đứng lại, thành đổ tuy không cao nhưng vẫn che mờ tầm mắt, khiến y không nhìn thấy tình hình xung quanh.

Tuy y có chút nóng lòng phá thành, nhưng không có nghĩa mất đi sự tỉnh táo. Nói không chừng Cao Dung thấy không thể ngăn tường đổ đã lập phòng tuyến mới phía sau, đợi kỵ binh gian nan vượt tường thành đánh lén.

Không có tên đạn bắn tới chỉ là để quân Đường hiểu lầm họ đã hoảng loạn từ bỏ phòng thủ, cả đốt vất tư cũng thế, chỉ là kế dụ quân Đường nôn nóng vào thành cứu lương thôi.

Vân Sơ không mắc bẫy, vì y không hề có khao khát lập công, y chỉ muốn dẫn dắt người của mình vượt qua từng trận chiến bình an trở về. Quay đầu nhìn Dương Cảnh, hắn lập tức hiểu ý, 200 nô binh tiến tới, buộc thừng vào những tảng vỡ của tường thành, dùng ngựa kéo đi.

Mảnh vỡ giảm thiểu, bụi mù lắng xuống, quả nhiên là thấy phòng tuyến thứ hai do đá, gỗ, gạch ngói xếp thành.

Vân Sơ lệnh xuống ngựa lấy thuẫn tròn, quân sĩ cứ 50 người một đội, dùng trận mai rùa bọn họ đã diễn luyện vô cùng thuần thục, từ từ tiến lên, quả nhiên là mưa tên lại ào ào trút xuống.

Mưa tên không xuyên thấu được tường thuẫn của bọn họ, đội thứ nhất, đội thứ hai, rồi thứ ba thứ tư vượt qua được khu tường đổ.

Tiếng chém giết rung trời.

Khi nô binh dọn trống hết đống đổ nát vướng víu, kỵ binh của Vân Sơ kéo vào.

Tới lúc này Vân Sơ mới nghe thấy tiếng tường sụp đổ ở phía nam, y thậm chí mơ hồ nghe thấy tiếng rống hưng phấn của Quách Đãi Phong.

Thành Bắc Phong bị phá rồi.

Giống tuyệt đại đa số thành trì ở Liêu Đông, thành Bắc Phong cũng không lớn, chỉ vẻn vẹn năm dặm, liền một lúc tràn vào sáu bảy nghìn binh mã, tức thì chật kín.

Khác với Quách Đãi Phong vội vàng đánh về phía phủ thành chủ, Vân Sơ dẫn quân cứ từ từ tiến lên như một đám mây đen. Phủ binh phụ trách tác chiến, nô binh thu thập chiến lợi phẩm.

Quách Đãi Phong như dùi xuyên qua tấm da trâu, Vân Sơ như dao cắt da, cắt từng mảng từng mảng, vô cùng gọn gàng sạch sẽ.

Vân Sơ tới được phủ thành chủ thì Quách Đãi Phong và một lão tướng Cao Câu Ly chém diết bất phân thắng bại.

Đây hẳn là thủ tướng Cao Dung rồi.

Quách Đãi Phong vừa mới thấy Vân Sơ tới nơi liền không dây dưa với ông ta nữa, quát một tiếng, mấy chục tên thân binh kéo ùa cả tới đánh ông già đáng thương. Chẳng mấy chốc trói chặt Cao Dung.

Hành vi của tên này làm Vân Sơ câm nín, không biết dùng từ gì đánh giá nữa.

Quách Đãi Phong cho rằng mình đã cướp được công lao ngay trước mũi Vân Sơ rồi, quên mất mấy lần bị Vân Sơ làm nhục, lại vênh váo nói:" Đợi gom đủ cả nhà bọn chúng, ta sẽ rửa sỉ nhục ngươi mang tới cho ta."

Vân Sơ chẳng buồn thừa lời, được thân binh bảo vệ đi xem kho lương, không biết còn được bao nhiêu.

Không ngờ tới nơi Vân Sơ phát hiện ra kho lương bình an vô sự, chỉ có những căn nhà xung quanh bị đốt cháy, từng đống lương thực vẫn còn đó.

Vân Sơ dùng mã sóc đâm một phát rồi rút ra, những nhạt mạch màu vàng sẫm chảy ào ào, đúng là lương thực.

Một tên béo như ăn mày ở trong đám tù binh được phủ binh trông coi kêu lên.

"Tướng quân, tướng quân, lão tặc Cao Dung ra lệnh thiêu hủy lương thực, tiểu nhân thấy số lương thực này nên hiến cho quân Đường, nên chỉ đốt cháy nhà xung quanh. Tướng quân, xin tha cho bách tính trong thành."

Nhìn tên béo khóc ròng ròng, Vân Sơ cảm thán:" Xem ra nơi nào cũng có nghĩa sĩ."

Quách Đãi Phong lại sán tới bên Vân Sơ, cất giọng chướng tai:" Loại tiểu nhân vô sỉ thế này, ta gặp được chém chết ngay."

"Loại như cha con Cao Dung phải giết ngay thì ngươi lại không giết, người phải đối đãi tốt ngươi lại đòi giết à, ngu xuẩn."

Vân Sơ vừa nói vừa đi tới, đích thân cởi trói cho tên béo:" Hiểu lầm rồi, mau mau chỉ ra người cùng chí hướng với ngươi, nghĩa sĩ không nên chịu nhục."

Tên béo ngay lập tức chỉ ra hơn bốn mươi người, có cả nam lẫn nữ.

Cao Dung điên cuồng chửi bới:" Kim Đại Thành, thứ cẩu tặc không biết liêm sỉ, ngươi tới đây, lão phu cắn đứt yết hầu ngươi, uống máu ngươi, ăn thịt ngươi."

Vân Sơ phất tay, lập tức có người nhét giẻ vào mồm ông ta, Cao Dung không nói được ra sức vùng vẫy, hai mắt trợn trừng trừng.

"Làm tốt lắm, ngươi đã giúp bách tính trong thành này tránh được một cuộc đồ sát đấy." Vân Sơ vỗ vỗ vai tên béo:" Ở đây còn chuyện gì mà ta không biết không?"

Kim Đại Thành lập tức tới bên Vân Sơ thì thầm.

Vân Sơ kinh ngạc:" Thật sao?"

Kim Đại Thành gật đầu lia lại: Sáu ngày trước đại nhục tát Trịnh Quang của Thạch Thành phái 5000 binh mã, chuẩn bị hợp binh với Cao Tuệ đi cứu viện thành Ti Sa. Cao Tuệ chê binh mã Thạch Thành tới chậm, nên một mình đi trước."

"Theo lộ trình mà tính, muộn nhất là ngày kia viện quân của Thạch Thành tới được thành Bắc Phong, tướng quân nên tính toán sớm."

Vân Sơ vui mừng vỗ vai hắn lần nữa, Kim Đại Thành hơi hạ mình xuống cho y vỗ được thuận lợi hơn. Vân Sơ gọi Vương Đức Phát tới, dặn:" Không được phép đụng chạm tới nhà Kim nghĩa sĩ, đợi phá xong viện quân của Thạch Thành, bản tướng còn trọng dụng người này."

Xưa nay Vân Sơ quân lệnh như núi, Vương Đức Phát lập tức dẫn Kim Đại Thành tinh thần phấn chấn rời đi.

Bình Luận (0)
Comment